Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3351: Băng hội liệu pháp (length: 7257)

"Cũng không kém nhiều, đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng tính năng coi như không tệ."
"Ngươi xem một chút, ai cũng nói hai điểm các ngươi tạo thành một đường thẳng, công việc không có tiến triển gì, lớn cả đầu rồi mà còn đi xe FAW đây này." Lý Hạo nói:
"Ta sắp đổi A6L rồi, chúng ta không cùng đẳng cấp đâu."
"Dù sao nó tiện nghi và dễ dùng hơn."
"Dễ dùng cái gì, ngươi chỉ đang tự an ủi thôi." Lý Hạo nói:
"Nói thẳng ra là mua không nổi xe xịn chứ gì."
"Ngươi nghĩ vậy cũng chẳng sao." Lâm Dật đáp:
"Còn ngươi, đang sống ở đâu vậy?"
"Hỏi cái này làm gì? Ngươi muốn theo ta lăn lộn à?"
"Không phải, tiện mồm hỏi thôi."
"Đang kiếm ăn ở đường Khỏe Mạnh Thọ, sao?"
"Nếu ta nhớ không nhầm thì chỗ đó là khu quán bar mà."
"Ngươi mà cũng biết chỗ đó, giỏi đấy."
Lâm Dật cười nói: "Có phải ở đấy trông coi sòng bạc không?"
"Chưa đâu, sắp rồi." Lý Hạo nói:
"Bọn ta có kiểm tra, cái chuyện trông coi sòng bạc này, không phải ai cũng làm được đâu."
"Sao lại nói vậy?"
"Phải lanh lợi, mà lại đánh giỏi." Lý Hạo đáp:
"Ta đã tính rồi, nhiều nhất năm năm nữa thôi, ta sẽ làm trùm khu đó, sau này ai gặp ta cũng phải gọi một tiếng anh Lý."
"Vậy nên ngươi thấy như vậy thì giỏi lắm sao?"
"Chẳng lẽ thế còn chưa giỏi?"
"Dù cho ngươi làm trùm đường Khỏe Mạnh Thọ, Trung Hải vẫn còn khối người giỏi hơn ngươi."
Lâm Dật từ từ lái xe ra khỏi bãi đỗ, đồng thời chỉ về phía trước chếch.
"Thấy chiếc Huyễn Ảnh kia không, gần 10 triệu đó, cho dù ngươi có làm trùm đường Khỏe Mạnh Thọ thì cũng chưa chắc mua nổi đâu."
"Ta không từ từ lăn lộn à, đợi sau này ngon rồi cũng có thể mua nổi."
Lâm Dật cười, nói:
"Nhưng ngươi nhìn xem có đại ca xã hội đen nào mà bắt bố mẹ mua xe cho mình không?"
Lý Hạo im lặng, có vẻ cũng cảm thấy xấu hổ.
"Với cả, các ngươi chẳng phải ngày nào cũng hô hào hiếu nghĩa sao, ta thật sự không thấy được ngươi hiếu thuận đến mức nào."
"Nói rồi mà, bây giờ là tạm thời thôi, đợi sau này ngon rồi, chắc chắn sẽ hiếu thuận."
"Ta đúng là lần đầu nghe chuyện hiếu thuận mà cũng cần phân thời gian đấy." Lâm Dật nói:
"Mà hồi đó, ta cũng có khoảng thời gian giống như ngươi vậy, nhưng chưa từng dám nói vậy với mẹ."
"Chuyện hồi còn trẻ của ta ấy mà." Lý Hạo vẻ mất tự nhiên đáp:
"Còn chưa nói định đưa ta đi đâu mà?"
".. Lát nữa ngươi sẽ biết thôi."
Chừng một tiếng sau, Lâm Dật lái xe đến cổng nhà tù.
Nhìn cánh cổng sắt nghiêm nghị trước mặt, và tấm biển treo bên cạnh.
Lý Hạo tái mét cả người.
Tuy bỏ học giữa chừng và lăn lộn ngoài xã hội, nhưng đây là lần đầu hắn đến nơi này.
Với hắn mà nói, đây là một cú sốc.
"Ngươi, ngươi đưa ta đến đây làm gì, ta có phạm pháp đâu mà bắt nhốt ta?"
"Yên tâm, ta không có quyền lớn thế đâu."
"Đợi ta ở đây một chút."
Lâm Dật xuống xe, đi đến trạm gác, đưa giấy tờ tùy thân ra.
Sau khi nói chuyện vài câu với đối phương, người kia liền mở cổng cho vào.
Trở lại xe, Lâm Dật lái xe vào trong.
"Ngươi, rốt cuộc ngươi định đưa ta đi đâu?"
Lâm Dật lái xe, chạy vào trong khu nhà giam.
Lúc này, mấy người quản lý trực ban đều chạy ra.
Nhìn thấy Lâm Dật xuất hiện trước mặt với vẻ không hiểu.
Đồng thời, lại nhìn Lý Hạo trong xe.
"Sao thế này, đưa người vào?"
"Không, dẫn hắn đến đây xem chút sự đời thôi, các anh cứ làm việc của mình, tôi tự đi dạo là được rồi."
"Vậy thì mặc kệ cậu vậy."
"Được."
Vì quan hệ khá tốt nên sau khi chào hỏi thì không ai quản Lâm Dật nữa, thậm chí còn cử một người đi theo.
"Đi thôi, vào trong tham quan một vòng."
"Hả? Ở, loại chỗ này, chúng ta vào được sao?"
"Không sao, có tôi ở đây, đi đâu cũng không vấn đề gì cả, xuống xe đi."
Lý Hạo run rẩy xuống xe.
Nhìn cảnh nhà tù lạnh lẽo, mặt hắn trắng bệch.
"Thấy bộ dạng ngươi, chắc cũng lăn lộn nhiều năm rồi." Mấy đại ca ở Trung Hải, "Ngươi biết mấy người?"
"Tôi biết bọn họ, nhưng bọn họ không biết tôi."
"Kể vài người xem, ta xem ngươi biết được ai nào."
"Hồi xưa có cái tên Vương Ma Tử ghê gớm lắm, còn có cả Bạch Vĩnh Thọ nữa, nghe nói cũng gớm mặt."
"Cũng biết nhiều đấy chứ."
Lâm Dật quay sang, nói với cai ngục:
"Đi thôi, dẫn bọn ta vào trong tham quan một vòng."
"Bọn họ bây giờ, đang ở sân hoạt động bên ngoài đấy, mình qua chỗ sân bóng rổ nhé."
"Được, làm phiền."
"Khách khí quá."
Dưới sự dẫn đường của cảnh ngục, cả ba người đi đến sân bóng rổ.
Thấy có người đến, đám phạm nhân đang hoạt động đều nhìn qua.
Có không ít người nhận ra Lâm Dật, theo bản năng tiến lại gần phía hắn.
"Lâm gia, sao anh lại đến đây."
"Đến thăm thôi."
Lý Hạo đứng cạnh mà ngơ ngác.
Nhiều phạm nhân như vậy lại gọi hắn là Lâm gia sao?
Kiểu xưng hô đầy bá khí này, nằm mơ hắn cũng mong có được.
"Vương Ma Tử và Bạch Vĩnh Thọ đâu, gọi bọn họ ra đây."
"Lâm gia, chúng em ở đây."
Nghe Lâm Dật gọi tên, hai người ép ra từ trong đám người.
Nhìn những đại ca mà hắn từng tôn sùng trong lòng, Lý Hạo cảm xúc dâng trào.
Nhưng vừa hồi hộp đến nỗi không nói nên lời.
"Cậu nhóc này cũng là dân xã hội đen đấy, hai người các cậu là thần tượng của nó, dẫn nó đến đây gặp các cậu một chút."
"Nhóc này."
Bạch Vĩnh Thọ vỗ vai Lý Hạo.
"Nhóc con, mặt mũi của mày to đấy, được Lâm gia đích thân dẫn tới, cả Trung Hải này chẳng có mấy người có được cái năng lực này đâu."
"Bạch lão đại, sao các anh lại gọi anh ấy là Lâm gia ạ?"
"Vì ngầu lòi thôi." Bạch Vĩnh Thọ nói:
"Anh đây là do Lâm gia đưa vào đấy, thêm nữa, với cái địa vị của Lâm gia ở Trung Hải này, hắn mà hắt hơi một cái thì đất cũng phải rung chuyển hai lần, thế nên nói mày được đứng chung với hắn, cũng là phúc đức tám đời nhà mày đấy."
"Mấy người đừng có tâng bốc tôi như thế." Lâm Dật nói:
"Thằng nhóc này muốn học mấy người làm xã hội đen, làm Địa Đầu Xà, kể cho nó nghe kinh nghiệm trước đây của mấy người xem sao."
"Tiểu huynh đệ, xã hội không dễ ăn đâu, mày nhìn bọn anh xem, cuối cùng chẳng phải đều vào đây sao?"
Nghe Bạch Vĩnh Thọ nói vậy, Lý Hạo nhất thời không biết nói gì.
"Mày tuổi trẻ, thích cái cảm giác hô mưa gọi gió, phía sau có cả đám đàn em, nhưng một chút tác dụng cũng chẳng có, cây đổ bầy khỉ tan thôi, vào rồi thì chẳng ai đoái hoài tới mày đâu."
"Mày nhìn Lâm gia xem, tuổi còn trẻ mà, cả Trung Hải này có ai dám không nể mặt hắn không."
"Nhưng bọn ta nhận nhau tại triển lãm ô tô mà, anh ấy là nhân viên bán hàng mà."
"Thế là mày không hiểu rồi, Lâm gia công thành danh toại rồi, muốn gì có đó, cho nên giờ hắn ra ngoài đi làm chỉ để cho có việc mà thôi, cái đó mới là đẳng cấp thật sự đấy, hơn bọn ta nhiều lần, mày mà được theo chân Lâm gia thì phúc đức tám đời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận