Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2348: Chưa xét ra vật chất chân tướng (length: 7388)

Nghe Lâm Dật uy hiếp, hai anh em nhà họ Lý lập tức biến sắc mặt.
"Ngươi đúng là có chút tiền, tính khí cũng lớn đấy." Lý Thành Hổ phẩy tay với Lâm Dật.
"Ở đây đông người, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Lâm Dật phủi bụi trên người, "Vậy thì ra ngoài nói chuyện."
"Con ơi..."
Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc có chút lo lắng.
"Sắp Tết rồi, đừng đi đánh nhau."
"Không sao, chúng ta ra ngoài tâm sự, lát nữa sẽ trở lại, hai người ở đây đi."
Dứt lời, ba người nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Ra đến sân, Lâm Dật thấy bên ngoài có một chiếc xe Vans đang đỗ.
Khi ba người vừa bước ra, cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống thêm bốn người nữa, tất cả đều xa lạ, dường như không phải người làng Vương.
"Nói rõ rồi chứ?"
Người nói là một gã mập mạp, tướng tá cũng coi là sáng sủa, lúc nói chuyện còn liếc xéo Lâm Dật một cái, dường như không hề coi hắn ra gì.
"Nhà bọn họ không chịu cho thuê, còn đòi ra ngoài tâm sự, tôi liền kéo hắn ra." Lý Thành Long nói.
Gã mập liếc mắt nhìn Lâm Dật, rồi rút một con dao găm từ trong túi ra, cầm trên tay huơ huơ.
"Cậu em, ý cậu là sao? Có phải thấy giá thấp, không muốn cho bọn tôi thuê không?"
"Mày là ai? Chuyện này có liên quan gì đến mày?"
"Trong huyện này, anh rể tôi làm bên cơ quan, chuyên quản mấy việc ở nông thôn này, cậu đừng chê giá thấp, tôi đi bao chỗ nào cũng giá này, sắp Tết rồi đừng làm ầm ĩ cho mệt."
"Vậy sao? Hay là mày không cho mày thuê, mày sẽ dùng dao đâm tao?"
"Mày đừng tưởng tao không dám, hồi trước ở cái thôn gì kia, có hai đứa đã bị tao dạy cho một bài học rồi, mày đừng tưởng tao hù mày, nếu không có bản lĩnh thì tao đã không ra làm mấy chuyện này."
Lâm Dật mò vào hông, rút con dao găm phòng thân ra.
"Được thôi, hôm nay hai ta so dao một chút, xem ai đâm chết được ai."
Mấy người đều giật mình, không ngờ Lâm Dật lại rút dao ra.
"Ha ha..."
Gã mập cười phá lên, "Mấy người xem thằng nhóc này kìa, cũng có chút thú vị, rút dao ra dọa tao đây mà."
Những người khác cũng cười theo, Lý Thành Long lên tiếng:
"Lâm Dật à, tao và mẹ mày cùng lớn lên, quan hệ cũng coi như khá thân, mày đừng quá khích động, xã hội này như thế nào mày cũng biết, tao biết hai năm nay mày kiếm được chút tiền, đứng ra bên ngoài cũng oai phong, nhưng trước mặt người có quyền thế, chút tiền của mày chả là cái đinh gì cả, đừng tự chuốc nhục vào thân, ăn đòn một trận không đáng."
"Bọn mày quả thật có quyền thế, nhưng có một số chuyện phải phân rõ phải trái, đúng không."
"Mẹ nó, nói cái rắm gì!"
Như bị Lâm Dật làm mất hứng, gã mập chửi một tiếng, giơ nắm đấm đánh tới.
Lâm Dật nghiêng người tránh được, đưa tay túm lấy cổ áo hắn, sau đó vung dao đâm thẳng vào bụng!
Á _ _ _ Gã mập kêu lên một tiếng thảm thiết, vì đau đớn mà mặt mày méo mó, lảo đảo ngã xuống đất, máu me đầy người.
Hai anh em nhà họ Lý cũng ngơ ngác, không ai ngờ rằng sự tình sẽ xảy ra thế này.
"Mày, mày gây ra đại họa rồi, bán nhà mày đi cũng không đền nổi đâu!"
Lâm Dật mò trong túi ra thẻ sĩ quan của mình.
"Chỉ cần bọn mày không mù thì sẽ nhận ra cái này, hôm nay tao nói rõ với bọn mày, nhát dao này tao đâm không hề vô cớ, sau này bọn mày còn dám làm chuyện này nữa, tao chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể tống hết bọn mày vào tù."
Chứng cứ xác thực sáng lóa làm mấy người khiếp sợ run rẩy.
Người dân bình thường, đối với những thứ này có cảm giác kính sợ tự nhiên, chỉ cần nhìn thấy thôi đã thấy sợ hãi.
"Cút."
"Đi... đi mau..."
Gã mập cố nén đau đớn, bảo người dìu lên xe, hoảng hốt rời khỏi nhà họ Vương.
Lâm Dật tìm chỗ lau sạch máu trên dao, sau đó đi vào trong nhà.
"Anh à, mấy người đó anh xử lý thế nào rồi?" Quách Ngưng Nguyệt hỏi.
"Đánh cho một trận thì sẽ ngoan ngoãn thôi, chắc là về sau không dám tới nữa đâu."
"Cớ gì phải làm vậy chứ, cứ phải đánh một trận thì mới nghe lời."
"Người hiền bị bắt nạt, ngựa lành bị người cưỡi, kiểu người như vậy, không bị đánh vào người thì sẽ không biết đau." Khúc Huyên nói thêm vào.
"Cũng có lý."
Dạy dỗ được hai anh em nhà họ Lý, không khí trong nhà càng thêm náo nhiệt.
Buổi trưa ở lại ăn cơm, hơn ba giờ chiều mới xong, chuẩn bị lên đường về Dương Thành.
Lúc ra về, dân làng lại gói ghém cho không ít đồ, từ thịt heo, sườn heo đến trứng gà trứng vịt, ai nấy cũng đều cho một ít.
Ngày hôm đó về đến Quảng Châu, Lâm Dật cũng không hề rảnh rỗi, hẹn Ngô Triệu Hữu đi ăn cơm, củng cố mối quan hệ giữa hai người, đến hơn mười giờ đêm mới về nhà.
Hai ngày sau đó, Lâm Dật cũng không vội đi đâu, ở bên Vương Thúy Bình mấy ngày, đến mùng tám mới trở về Trung Hải.
Lần này trở về, Lâm Dật không còn việc gì khác phải giải quyết, có thể toàn tâm toàn ý lo chuyện của mình.
Còn đối với đại đa số dân công sở, kỳ nghỉ Tết đã kết thúc, mọi thứ lại phải trở về guồng quay.
Reng reng reng _ _ _ Sáng hôm sau hơn tám giờ, khi Lâm Dật đang đánh răng, thì nhận được điện thoại của Khâu Vũ Lạc.
"Có biến sao?"
"Hộp thuốc mà anh đưa cho lữ đoàn, những chất không thể xác định được bên trong, là một loại Benzene Phenylalanine biến đổi thành dược chất đặc biệt, nếu sử dụng số lượng lớn, sẽ khiến tinh thần bị ảo giác, còn xuất hiện tổn thương tinh thần vĩnh viễn, khả năng chữa trị cực kỳ nhỏ."
Nghe được tin này, mặt Lâm Dật tái mét, giống như muốn ăn thịt người đến nơi.
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra với Kỷ Khuynh Nhan.
Huống chi lại còn xảy ra trong thời điểm đặc biệt này.
"Rồi sao nữa, nói tiếp."
"Hộp thuốc này là của Vân Bạch Dược Nghiệp sản xuất, chúng tôi mua mấy hộp thuốc giống vậy trên thị trường để kiểm tra thì không hề phát hiện ra chất này, có thể tạm thời kết luận, thuốc này là hàng giả, đã bị người động tay động chân."
"Thuốc là lấy được từ tay tên Mishima Taro kia, có lẽ vấn đề nằm ở hắn."
"Tôi cũng đang muốn nói với anh về chuyện này đây, người này quả thật có chút vấn đề."
Khâu Vũ Lạc ngừng một chút, "Tôi đã điều tra lý lịch của hắn, tạm thời thì vẫn chưa thấy hắn có liên hệ gì với quan chức đảo quốc, nhưng trong vòng hơn năm năm trở lại đây, hàng năm hắn đều sẽ tham gia mấy buổi tiệc, mà những người đứng ra tổ chức những buổi tiệc đó, đều có chung một điểm, đó là người của Cộng Tế Hội."
Sắc mặt Lâm Dật bỗng nhiên biến đổi.
"Ý của cô là, tên Mishima Taro này, là người của Cộng Tế Hội?"
"Rất có khả năng." Khâu Vũ Lạc nói:
"Dạo gần đây, tôi định phái người lén vào nhà của hắn ở đảo quốc, xem thử nơi ở của hắn có để lại dấu vết gì không, như vậy có thể xác thực hơn thân phận của hắn."
Lâm Dật im lặng mấy giây.
"Chuyện này không cần cô nhúng tay vào, tôi tự mình giải quyết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận