Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2696: Bí mật chui vào (length: 7044)

Hai người run rẩy, hoảng sợ nhìn Lâm Dật.
"Ngươi, ngươi đừng làm càn, ngươi muốn làm gì."
"Tìm được các ngươi để hỏi chút chuyện, nên các ngươi tốt nhất nghe lời, đừng đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa."
"A..."
Vì quá sợ hãi, Morini phát ra tiếng the thé, chạy về phía sau.
Lâm Dật không nói gì, chỉ đuổi theo, cẩn thận đề phòng.
Tuy không có ý định giết người, nhưng nếu bị ép buộc, cũng sẽ không tha cho hai kẻ này.
Nhưng chưa kịp đuổi theo Morini, tiếng của nàng đã vọng đến.
"Đứng im!"
Morini tay cầm khẩu súng săn nòng dài, chĩa thẳng vào đầu Lâm Dật.
Thấy Lâm Dật bị chấn nhiếp, Xavi đang sợ hãi cũng lấy lại được sức.
Trên mặt hiện rõ sát khí, hận không thể lập tức giết chết Lâm Dật!
Hắn cầm con dao ăn, hung hăng lao về phía Lâm Dật!
"Đồ chết tiệt, mày dám đánh tao, hôm nay tao sẽ giết chết mày!"
Tuy là kẻ theo chủ nghĩa Ưng phái cực đoan, nhưng hắn không dám dùng dao đâm thẳng Lâm Dật.
Chỉ có thể cầm dao, đánh tới Lâm Dật!
"Ha..."
Lâm Dật bật cười, cảm thấy đôi vợ chồng này thật thú vị.
Thấy Xavi đấm tới, Lâm Dật nghiêng người về phía sau, dễ dàng né được.
Hắn ta hụt đòn, định ra tay lần nữa!
Nhưng ngay lúc này, nắm đấm của Lâm Dật đã ở trước mặt hắn!
Rầm!
Một đấm nhìn như nhẹ nhàng, nhưng đã hất Xavi văng xuống đất, miệng đầy máu, đau đớn nhe răng trợn mắt, mãi không đứng dậy nổi.
"Đồ hỗn láo! Mày có tin tao nổ súng bắn chết mày không!"
Morini gào lên.
Tuy trong tay có súng, nhưng cô ta không dám bắn.
Ở bất cứ đâu, là dân thường muốn bóp cò cần rất nhiều dũng khí, huống chi cô ta lại là phụ nữ.
"Thứ đồ bỏ đi như này mà cũng mang ra dọa người."
Nói rồi, Lâm Dật tóm lấy nòng súng, giật từ tay Morini, rồi quay ngược lại chĩa vào đầu nàng.
Bịch!
Morini ngã xuống đất, không dám động đậy.
"Đừng, đừng giết tôi..."
Lâm Dật kéo một cái ghế, bắt chéo chân, ngồi lên trên.
"Ta không hứng thú giết các ngươi, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp là được."
Nói rồi, Lâm Dật cầm khẩu súng săn, chĩa vào đầu Xavi.
Hắn ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, sợ Lâm Dật run tay, giết luôn mình.
"Ngươi, ngươi muốn biết gì?"
"Các ngươi bắt đầu nghiên cứu tế bào hạt đầu từ khi nào?"
"Là bắt đầu nghiên cứu từ sáu năm trước."
"Sáu năm trước..."
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, tính theo thời gian thì William bắt đầu nghiên cứu mảng này khi đang chuẩn bị đối phó Trương Hữu Phúc.
Chỉ là năm đó hành động thất bại, không lấy được tượng đá về.
"Các ngươi hợp tác nghiên cứu với viện Degdalon từ khi nào?"
Xavi có chút bất ngờ, không ngờ Lâm Dật lại biết cả chuyện này.
"Là bắt đầu từ ba năm trước, chuyên nghiên cứu sự sinh trưởng và suy yếu của tế bào hạt đầu."
"Là một viện nghiên cứu tư nhân, tại sao các ngươi lại có liên hệ với viện nghiên cứu của chính phủ?"
"Ta, ta cũng không biết, chúng tôi chỉ hợp tác phát triển nghiên cứu, không biết những chuyện khác."
"Không biết..."
Lâm Dật dừng một chút, không làm khó hắn quá.
Dù sao hắn chỉ là trưởng nhóm nghiên cứu, chuyện biết được chắc chắn có hạn.
"Tượng đá các ngươi đang nghiên cứu gần đây ở đâu?"
"Ở trong tủ bảo hiểm tại phòng nghiên cứu."
"Nằm dưới đất à."
"Dạ, dạ."
Lâm Dật lên cò súng, dí họng súng vào đầu Xavi.
"Ta cần thẻ ra vào và chìa khóa."
Xavi còn muốn giãy giụa, nhưng súng đã dí vào đầu, hắn không dám giở trò.
"Ở, ở trong túi quần tôi..."
Lâm Dật nhìn Morini, "Cô đi lấy."
Cô ta nhìn Lâm Dật, cẩn thận lết tới gần giá áo, lấy được thẻ ra vào và chìa khóa.
"Mật mã tủ bảo hiểm là gì?"
"Ta, ta không biết." Xavi run rẩy nói, "Cả viện nghiên cứu chỉ có Marshall biết mật mã."
"Ngươi nên biết hậu quả của việc nói dối."
"Ta, ta thật không nói dối, ta thật không biết mật mã."
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Xavi, Lâm Dật biết hắn không nói dối, vì thân phận hạn chế.
Muốn lấy được đồ, Lâm Dật gạt súng qua một bên, lấy trong túi ra một ống tiêm và một hộp thuốc.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Hành động của Lâm Dật khiến Xavi và Morini sợ hãi vãi cả mật.
Nỗi sợ hãi tột độ tràn lan trong lòng.
"Muốn cho các ngươi yên tĩnh một chút, cho nên tốt nhất đừng nhúc nhích."
Sau khi pha thuốc xong, Lâm Dật hút vào ống tiêm.
Sau đó nắm lấy tay Xavi, tiêm hai ml thuốc không rõ vào mạch máu của hắn.
Nửa ống còn lại, dành cho Morini.
Chưa đầy năm phút, cả hai lần lượt mất tri giác, dù Lâm Dật đá vài cái, cũng không có phản ứng gì.
Ra khỏi nhà Xavi, Lâm Dật quay lại xe, gọi cho Dư Tư Dĩnh.
"Tình hình bên cô thế nào?"
"Nhà William, có rất nhiều người lạ mặt, có lẽ đều là những nhân vật tai to mặt lớn." Dư Tư Dĩnh nói:
"Do vụ tấn công hôm qua, có khả năng hắn muốn hành động."
"Rút lui về trước, tập hợp tại phòng thí nghiệm, tượng đá thì ở trong phòng thí nghiệm."
"Rõ!"
Tắt máy của Dư Tư Dĩnh, cả hai cùng lái xe về phòng thí nghiệm, mười lăm phút sau hội ngộ.
"Máy bay tiếp ứng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, là lấy danh nghĩa Tần Hán, điều phối máy bay riêng, đường bay đã được xin."
"Được." Lâm Dật gật đầu:
"Tôi vào lấy đồ, cô ở ngoài canh chừng."
"Hiểu!"
Sắp xếp xong nhiệm vụ, Lâm Dật nhìn xung quanh, lặng lẽ đi về phía phòng thí nghiệm.
Cửa sổ bên ngoài, không gây trở ngại gì lớn cho Lâm Dật, khẽ nạy một cái liền mở ra.
Nói là nhẹ nhàng, không bằng nói là đã có chuẩn bị.
Vì trước khi đến Mỹ, Lâm Dật đã coi phòng nghiên cứu và nhà William là đối tượng nghi vấn trọng điểm.
Sau khi trà trộn vào, thông qua vài ngày thăm dò và quan sát, đã kiểm tra tất cả địa điểm trừ tầng hầm ra, cũng động tay động chân ở rất nhiều chỗ, tạo điều kiện cho việc trà trộn vào.
Việc Lâm Dật chọn trà trộn vào chỗ này là vì vị trí này có ít camera giám sát nhất, chỉ có hai cái.
Ngoài ra, khi làm việc lúc trước, hắn còn lặng lẽ điều chỉnh góc độ, tạo ra góc chết của camera, chỉ cần mình cẩn thận chút thì sẽ không bị phát hiện.
Trong bóng tối, Lâm Dật ánh mắt âm trầm, tự nhủ:
"Đợi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng muốn động thủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận