Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2914: Ngươi ưa thích tiểu lang cẩu (length: 7472)

"Hầu t·ử cũng không nhanh bằng hắn." Đinh Phi nói:
"Ngươi nói đúng, hắn lúc huấn luyện chắc chắn là giấu nghề."
"Ha ha, kệ hắn giấu hay không, dù sao chúng ta thắng, tối nay cơm có chỗ rồi."
Lâm Dật gần như dùng tốc độ nhanh như sét đánh, leo lên tầng ba, cả quá trình chưa đến 10 giây.
Khi Lâm Dật đứng trên tầng ba nhìn xuống, thì thấy Triệu Vĩ mới chỉ vừa bắt đầu thứ hai, còn chưa bắt đầu leo.
Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc xuất hiện.
Lâm Dật không dùng dây thừng để xuống mà đứng trên tầng ba, nhảy thẳng xuống dưới.
Phịch!
Choáng váng!
Những người thấy cảnh này đều không biết làm sao, như thể bị đứng hình.
Nếu từ tầng hai nhảy xuống thì còn hiểu được, dù sao ai cũng từng làm chuyện này.
Nhưng nhảy từ tầng ba thì là liều m·ạ·n·g.
Triệu Vĩ nắm dây thừng, kinh ngạc nhìn Lâm Dật, cả người không được tự nhiên.
Tên này là biến thái à?
"Chắc là không cần phải so nữa đâu?" Sau khi xuống, Lâm Dật nói.
Nghe Lâm Dật nói, Triệu Vĩ đầu tiên là sững sờ, sau đó như trút hết khí lực.
Tuy không nói gì nhưng thấy rõ hắn đã không muốn so nữa.
"Ha ha, anh Lâm, anh quá trâu, quả thật là thần nhân." Từ Xuân Vũ chạy tới, vui sướng không ngậm được miệng.
Còn đám người lớp hai, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Vốn tưởng, với năng lực của Triệu Vĩ, đối phó với một người mới, chắc chắn mười phần, ai ngờ lại lật thuyền trong mương.
"Lão Lý, cái này thì mày phải tâm phục khẩu phục rồi chứ."
"Mẹ nó, tao đáng lẽ không cần phải thỏa hiệp, đem thằng nhãi này đưa qua mới phải."
"Bây giờ nói cái này cũng vô dụng rồi, đừng quên chuyện bao ăn cơm."
"Yên tâm, tao ghi hết rồi, địa điểm do bọn mày chọn là được."
"Đúng là lớp trưởng Lý của bọn tao, vậy thì tao không khách khí nhé."
Nói đùa vài câu, Đinh Phi về tổ của lớp mình, nói với Lâm Dật:
"Mày muốn c·h·ế·t phải không, lầu ba cao thế dám nhảy xuống, nhỡ mà bị thương thì sao?"
"Trước đây tao từng thử rồi, không sao cả." Lâm Dật cười nói, biết Đinh Phi là lo cho mình.
"Đó là mày may mắn, không thể lần nào cũng thế được." Đinh Phi nghiêm túc nói:
"Tuy đây là công việc nguy hiểm, nhưng việc đầu tiên là đảm bảo an toàn của mình, không thể nóng đầu làm càn làm bậy, những chuyện khác tao không nói nữa, tự mày suy nghĩ kỹ."
"Tao hiểu."
Ý của Đinh Phi rất rõ ràng, dù là huấn luyện hay cứu người, cũng phải đảm bảo an toàn của bản thân trước, nếu không cứu viện sẽ mất đi ý nghĩa.
"Đi thôi, dọn dẹp chút, chúng ta đi tham gia buổi giao lưu."
"Được."
. . .
Cùng lúc đó, các nữ bác sĩ và y tá của Tam Viện cũng đều nóng lòng, chờ buổi giao lưu bắt đầu.
"Không biết anh chàng kia thích mẫu người như nào, hồi hộp quá đi." Một cô gái tên Triệu Tuyết nói.
"Đừng nói anh ta thích mẫu nào, nhưng cái của mày từ B độn thành D, gian lận quá rồi đấy."
"Mày biết cái gì, tao đây là 'vật lý hack', tao quá hiểu đàn ông rồi, làm lớn lên không bao giờ sai." Triệu Tuyết ưỡn ngực nói.
"Vậy mày phải cố gắng lên nhé, dáng người của chị Vương đâu có thua kém mày, mà người ta lại còn là tiến sĩ, dịu dàng hiền lành nữa, tao mà là đàn ông thì tao thích cái kiểu đó đấy."
"Giờ không cần phải xách chị Vương ra đâu, chị ấy giờ là tình đ·ị·c·h của tao đấy."
"Sáng còn chạy theo hỏi tao chuyện báo cáo huyết dưỡng, sao đến chiều đã thành tình đ·ị·c·h của mày rồi?"
Tiếng nói từ phía sau hai người truyền đến.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, trong túi áo ngực cài bốn cái b·ú·t.
Ở bệnh viện, có một quy định bất thành văn, số b·ú·t trong túi ngực càng nhiều thì địa vị càng cao.
Ngoài ra, dáng người và khí chất của người phụ nữ đều vô cùng xuất chúng, mái tóc xanh lục thả dài xuống vai, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng và phong tình khó tả.
Tên người phụ nữ là Vương Thần, là bác sĩ nội trú của bệnh viện, đến đây làm việc hơn một năm.
"Ấy da chị Vương." Triệu Tuyết cười hì hì nói:
"Đối diện đội cứu hỏa có một anh đẹp trai cực kỳ luôn đó, chị có hứng thú không?"
"Chị còn không biết người ta thế nào, trả lời sao được câu hỏi của em?" Vương Thần cười nói.
"Kiểu cự s·o·á·i ca đó chị, lại còn không hề ẻo lả tí nào, nam tính cực kỳ, đứng bên cạnh thôi đã thấy an toàn rồi chứ đừng nói nhìn."
"Nếu em nói thế thì nghe cũng hay đó."
"Xong xong, đúng là tình đ·ị·c·h, em chẳng có cơ hội nào luôn."
"Chị chỉ xem náo nhiệt thôi, không tranh với em đâu." Vương Thần vừa cười vừa nói.
"Vậy thì chị nói rồi đấy nhé, nếu hai đứa em thành thì em mời chị ăn cơm."
"Em đừng có vui mừng quá sớm, không phải chị Vương không tranh với em thì em sẽ cưa được người ta đâu." Một cô y tá khác nói:
"Nhỡ đâu người ta lại để ý chị Vương thì sao?"
"Ờ ha. . . Cái này cũng đúng nhỉ."
"Yên tâm đi, chị Vương của các em không phải là người xem mặt đâu, mà mấy người đó cũng không phải gu của chị ấy."
Người vừa nói, từ hành lang bên cạnh đi tới, cũng tầm ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng đeo kính, trông rất nho nhã.
Tên người đàn ông là Tôn Dũng, chung phòng với Vương Thần, cũng là một trong số những người theo đuổi cô, nhưng Vương Thần không có hứng thú, cũng không cho anh ta cơ hội.
Nói xong, Tôn Dũng đi tới trước mặt Vương Thần, nói:
"Anh thấy một bài luận văn trên tạp chí, cảm thấy khá thú vị, mình tìm chỗ nào nghiên cứu nhé?"
"Sáng em vừa làm một ca phẫu thuật xong, hơi mệt, chiều muốn cùng mấy cô ấy tham gia buổi giao lưu, thả lỏng một chút, chuyện luận văn thì để hôm khác đi."
"Vậy, được rồi. . ."
Vương Thần quay người đi về phía cửa, lấy cớ đi lấy đồ để nhanh chóng tạo khoảng cách với Tôn Dũng.
"Chị Vương, chị từ chối thẳng quá đấy, dù sao cũng là người chung phòng, cũng phải giữ chút thể diện chứ."
"Em muốn để anh ấy dẹp bỏ ý định đi, hai người chị cũng không có khả năng, cố công sức vào người chị cũng uổng thôi."
"Thực tình mà nói, điều kiện của anh Tôn cũng đâu tệ, tướng mạo không đến nỗi, gia đình cũng có điều kiện, mà mang ra thị trường hẹn hò thì chắc sẽ được săn đón lắm."
"Đúng vậy, nhưng anh ấy không phải gu của chị." Vương Thần nhún vai, "Chuyện này là do duyên số."
Hai cô y tá trẻ cười gian nhìn Vương Thần.
"Chị Vương, chị mà nói vậy thì em hiểu rồi." Triệu Tuyết cười híp mắt nói.
Vương Thần có chút dở k·h·óc dở cười, "Em lại hiểu gì rồi? Cười như gà trộm ấy."
"Hắc hắc, có phải chị thích kiểu tiểu lang c·ẩ·u sáu múi, có thể 'hành hạ' chị cả đêm không ngủ được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận