Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3533: Mời ta uống rượu đi (length: 7344)

"Tại sao ta cảm giác lời ngươi nói có ẩn ý vậy."
"Ngươi hiểu trong lời nói có ẩn ý là được rồi." Lâm Dật thâm trầm nói:
"Chúng ta phải làm chủ cuộc sống của mình, ngươi cũng trưởng thành rồi, nắm chắc bạn trai đi, để ba mẹ yên tâm."
Tiếu Băng một tay ôm đầu.
"Chủ yếu là đàn ông như nhau, ta chướng mắt, thực sự không được thì phải tìm trong hội mình thôi."
"Tuy rằng ngươi được tự do yêu đương, nhưng ta vẫn không khuyến khích."
"Hì hì, coi như tìm trong hội này, ta cũng sẽ chọn ở cùng tổ, giống Dĩnh tỷ với hai người họ, tạo thành văn phòng tình yêu."
"Người ta là yêu nhau thật lòng, ngươi thì đừng có như vậy, cố gắng tìm ở ngoài giới đi." Lâm Dật nói:
"Chỗ này không phải phạm vi tốt đâu, trừ phi tương lai ngươi muốn làm quả phụ, nếu không vẫn nên tìm người bình thường thôi, đừng quan tâm đối phương có tiền hay không, địa vị cao hay thấp, chỉ cần người đó đối xử tốt với ngươi, hiếu thảo với ba mẹ, phẩm hạnh đoan chính, vậy là tốt nhất."
"Nghe câu này của ngươi, chẳng khác nào cha ta vậy."
"Cha ngươi trải qua, ta cũng trải qua rồi, tự nhiên suy nghĩ sẽ giống nhau thôi." Lâm Dật nói:
"Nếu không lấy thân phận của ngươi bây giờ, có mấy ai xứng được với ngươi chứ?"
"Cũng đúng, cho dù có người xứng, cũng chưa chắc là người tốt."
"Mở rộng mối quan hệ ra, đừng giới hạn trong hội mình."
"Biết rồi Lâm ca."
Nói xong chuyện cá nhân, hai người lại hàn huyên thêm vài chuyện khác, Tiếu Băng liền đưa Lâm Dật về.
Lúc về đến khu chung cư, đã hơn bảy giờ tối.
Trong lúc đó Mã Vệ Quốc còn gọi điện thoại đến, hỏi Lâm Dật đi đâu làm gì, tiện thể tìm đại một lý do cho qua chuyện.
Sau khi về đến nhà, người nhà đã ăn cơm xong.
Lâm Dật ăn qua loa một chút rồi nằm dài trên ghế sô pha.
Tiểu Nặc Nặc và Kỷ Khuynh Nhan đang xem tranh, chăm chú nghe kể chuyện.
Với Lâm Dật, đây chính là cuộc sống tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật như thường lệ đi làm.
Tuy người bị bắt rồi, nhưng tờ rơi vẫn phải dán.
Từ từ, Lâm Dật tiếp tục dán tờ rơi.
Gần giữa trưa, hắn hoàn thành công việc trên tay.
Trong lúc dán tờ rơi, hắn còn nhặt được mấy thùng giấy, chuẩn bị đem qua cho Lưu Đại Cương.
Từ từ, Lâm Dật đến tầng 27.
Từ cầu thang đi lên, kiểm tra thiết bị phòng cháy ở đây.
Không muốn làm cũng được lười biếng, Lâm Dật chủ yếu muốn tìm việc gì đó làm thôi.
Nhàn rỗi quá hắn cũng chịu không được.
Đến tầng 27, ở đây có một đống thùng giấy, được cột lại chỉnh tề.
Lâm Dật đặt thùng giấy mình nhặt được lên trên, chuẩn bị đi thang máy xuống dưới, xem các tầng khác một chút.
Đúng lúc này, tiếng cãi vã phía sau truyền đến.
"Một mình ông ở Trung Hải, có bệnh ai lo cho ông, mau bán căn nhà này đi, cùng tôi về Kinh Thành."
"Tôi không cần các người lo, tôi cũng có công việc, ở đây rất tốt, các người không có việc gì thì về đi."
Ngay sau đó, cửa sắt bên ngoài nhà bị mở ra.
Lưu Đại Cương cùng con trai ông từ trong đi ra.
Vừa gặp đúng Lâm Dật đang chờ thang máy ở đây.
"Cậu ở đây à, nhóc con."
Thấy Lâm Dật, Lưu Đại Cương lộ ra nụ cười trên mặt.
"Dạ, tôi lên đây kiểm tra thiết bị phòng cháy."
"Tôi đi dạo một chút, chúng ta đi chung nhé."
"Đi đâu mà đi, chuyện còn chưa xong mà." Lưu Truyền Long giọng mạnh mẽ nói.
"Căn nhà này tôi không bán, anh nói gì cũng vô ích."
Lưu Đại Cương tính tình bướng bỉnh cũng nổi lên, đi theo Lâm Dật vào thang máy.
"Không được! Nhà của ông nhất định phải bán, bán rồi thì về Kinh Thành với tôi."
Lưu Truyền Long tiến lên, nắm lấy cánh tay ông.
Thô bạo kéo ông lại.
Lưu Đại Cương trở tay không kịp, bị kéo ngã xuống đất.
"Bịch" một tiếng ngã xuống, đầu đập trúng một chiếc xe đạp trẻ con đặt bên cạnh.
Bị rách một lỗ dài ba cm.
"Ai da..."
Lưu Đại Cương đau đớn cau mày, co rúm người lại.
Lưu Truyền Long giật mình tại chỗ, nhất thời không biết làm gì cho tốt.
Lâm Dật nhanh tay lẹ mắt, lập tức tiến lên đỡ ông.
"Tay ông có đau không?"
Với Lâm Dật, vết thương ở trán không quan trọng, cầm máu kịp thời là được.
Người lớn tuổi thế này, cũng không cần quan tâm chuyện hủy hoại dung nhan.
Nếu bị gãy xương, thì mới phiền phức.
"Không đau lắm."
"Ông cử động thử xem."
Theo lời Lâm Dật nói, Lưu Đại Cương cử động cánh tay của mình, cũng không phát hiện điều gì khác lạ.
"Đi thôi, tôi đưa ông đi xử lý vết thương trên trán."
Lưu Đại Cương được Lâm Dật dẫn đi, Lưu Truyền Long ngơ ngác đứng tại chỗ.
Mang trong lòng cảm giác may mắn.
May mà có Lâm Dật, để cậu ta đi xử lý chuyện này, nếu không thì chính mình lại phải nhúng tay vào.
Cũng đỡ phiền phức.
Ra khỏi tòa nhà, Lâm Dật dẫn Lưu Đại Cương ra khỏi khu chung cư, đến phòng khám bệnh gần đó.
Vì chỉ là vết thương ngoài da, nên sau khi sát trùng xong, dán băng lại là được, còn chưa đến mức phải khâu.
Trước khi đi, Lâm Dật mua thêm băng gạc và Iodophor, để cho ông dùng sau này.
"Mấy ngày nay, họ cứ nói chuyện nhà với ông mãi à?"
Lưu Đại Cương cúi lưng, đi rất chậm, vừa đi vừa thở dài.
"Hở ra chút thời gian là đến, sao lại sinh ra đứa con trai như vậy chứ?"
Trong mắt Lưu Đại Cương ngấn đầy nước mắt.
Có cả ấm ức lẫn bất mãn.
Lâm Dật cũng thấy rất bất lực.
Có những người cần cù chăm chỉ, nỗ lực cả đời.
Nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả tốt.
Thượng thiên thật không công bằng.
"Hay là để tôi tìm cho ông chỗ ở tạm vài ngày nhé, tìm không thấy ông thì họ tự nhiên sẽ đi thôi."
Đối diện với chuyện như này, Lâm Dật có vô số cách xử lý.
Nhưng vấn đề là, đây không phải là chuyện của nhà mình, không có tư cách quản quá nhiều.
"Tôi không đi! Tại sao tôi phải đi!"
Lưu Đại Cương quật cường nói: "Đó là nhà của tôi, tôi là lão tử, lẽ nào tôi còn phải sợ nó!"
"Tôi hiểu tâm tình của ông, nhưng đó là cách giải quyết vấn đề hữu hiệu đấy."
"Không sao, vừa nãy tôi cũng không kịp phản ứng thôi, lần sau mà còn thế, tôi đánh c·h·ết nó."
"Ông bớt chút tính nóng nảy đi." Lâm Dật cười nói:
"Lớn tuổi như vậy rồi, ông đánh thắng ai chứ?"
"Tôi là lão tử nó, nó còn dám động tay với tôi sao?"
"Về lý thuyết thì, lời ông nói có đạo lý."
Từ từ, Lâm Dật đưa Lưu Đại Cương về.
Nhưng ngay cửa nhà, Lưu Đại Cương lấy từ trong túi ra 200 tệ.
"Số tiền này đủ trả tiền khám bệnh chưa, cậu cầm lấy đi."
"Tôi mà cần hai trăm tệ này của ông, thì đã không đưa ông đi khám rồi."
Lâm Dật đẩy tiền trả lại.
"Về nhà dưỡng cho tốt nhé, ông có số điện thoại của tôi rồi, có gì thì cứ gọi cho tôi."
"Cậu cứ cầm lấy đi, không thì trong lòng tôi bất an lắm."
"Không sao, khi nào rảnh thì ông mời tôi uống chút gì đó là được."
"Vậy cũng được, không có chuyện gì thì tôi hay lai rai vài chén."
"Mai tôi làm ca đêm, tôi chuẩn bị đồ ăn, ông chuẩn bị rượu nhé, hai ta làm vài chén."
"Nhớ đấy, mai nhất định cậu phải tới đấy nhé."
"Yên tâm, chắc chắn tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận