Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3125: Thể nghiệm điện ảnh tình tiết (length: 7418)

Trong khách sạn, sau khi cúp điện thoại với An Ninh, Lâm Dật xoay người.
Đã đến đây rồi, đương nhiên không thể tay không trở về.
Còn phải mua chút quà cho hai đứa nhỏ nữa.
Lâm Dật gọi một phần tương giò, một phần thịt ướp chiên mắm và một phần rau trộn, chuẩn bị ăn cơm trước.
Đồ ăn ở đây vẫn như lần trước, nhiều mà lại tiện lợi, một phần bằng ba phần ở Trung Hải.
"Cậu thanh niên, một mình gọi nhiều vậy ăn hết không đấy?" Bà chủ nhiệt tình hỏi.
"Không thành vấn đề, cho thêm bốn bát cơm to."
Bà chủ đánh giá Lâm Dật, "Cậu không phải đến quay clip câu like đấy chứ? Ăn thì tùy ý thôi nhưng lãng phí thì không tốt đâu."
"Dì yên tâm, cháu chỉ là người đi đường, mà ăn hơi nhiều thôi."
"Ừ ừ..."
Bà chủ không nói gì thêm, sau đó đi sắp xếp nhà bếp làm đồ ăn.
Vì không phải giờ ăn, trong quán không có nhiều người, đồ ăn được mang ra rất nhanh, chỉ hơn mười phút sau, ba đĩa đồ ăn đã được dọn lên bàn.
Bà chủ ngồi một bên, mắt không chớp nhìn Lâm Dật, dường như muốn xem hắn làm sao ăn hết ba đĩa đồ ăn này.
Lâm Dật thì không quan tâm, đồ ăn vừa đủ thì liền bắt đầu ăn một cách nhanh chóng.
Để bảo toàn năng lượng, Lâm Dật có thể mấy ngày không ngủ, thậm chí mấy ngày không ăn cơm, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn trời sinh đã như vậy, sau đó vẫn cần một lượng lớn thức ăn để bổ sung.
Thế nên trước mặt đống đồ này, đối với Lâm Dật cũng chẳng là gì.
Chưa đến 20 phút, Lâm Dật đã ăn sạch ba đĩa đồ ăn và bốn bát cơm.
Bà chủ ngồi bên cạnh thấy mà choáng, đây là lần đầu tiên bà thấy có người ăn nhiều như vậy.
Lau miệng, thanh toán xong, Lâm Dật bắt xe đi.
Anh đến đường lớn trung tâm, mua một ít đặc sản địa phương làm quà lưu niệm, cùng hai con búp bê Tuyết Nhân, chuẩn bị cho bọn trẻ.
Ngoài ra, Lâm Dật còn mua rất nhiều đặc sản địa phương.
Lần này về, anh còn sẽ ghé qua kinh thành, dù sao thời gian còn dư, anh định ghé qua thăm bọn trẻ rồi mới lái xe về.
Mua sắm xong thì trời đã tối, Lâm Dật sắp xếp đồ đạc cẩn thận, chuẩn bị đến trạm trung chuyển lớn rồi về.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, Lâm Dật chợt nhận thấy, ở cửa có một chiếc xe Sagitar màu trắng đang dừng.
Vài chục vạn tệ, là chiếc xe đi lại rất phổ biến của các gia đình bình thường, trên đường rất dễ bắt gặp.
Nhưng điều không bình thường là, người ngồi trong xe lại chính là An Ninh.
Gặp lại An Ninh, phát hiện nàng dường như không thay đổi, chỉ có thêm một chút dịu dàng và quyến rũ.
Một người ngồi trong xe, một người đứng bên ngoài, hai người nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười.
Trong người mặc áo lông giữ nhiệt, tóc dài búi sau gáy, vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành nổi bật trên người nàng.
An Ninh không hề nhúc nhích mà lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dật.
"Định đi rồi à?"
"Sao em biết anh ở đây?"
"Lần trước anh đến cũng ở đây mà, anh không quen chỗ này nên em nghĩ có thể anh sẽ chọn nơi này, cho nên em đến đây chờ." An Ninh nói.
"Bây giờ gặp nhau rồi, coi như không tiếc."
"Ai không tiếc?"
"Anh." Lâm Dật cười đáp.
Trên mặt An Ninh lộ ra nụ cười dịu dàng, như thể có thể làm tan cả tuyết bên ngoài.
"Em không tiễn anh đâu, còn phải về nhà dỗ con ngủ nữa."
"Ừ."
Lâm Dật hờ hững gật đầu, nhìn An Ninh.
"Còn nhớ, lời em từng nói với anh không?"
"Nhớ chứ." An Ninh trả lời:
"Nếu khi em gặp khó khăn, chỉ cần nói với anh, dù ở phương nào, dù chân trời góc biển, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em."
"Lời hứa này mãi mãi có hiệu lực."
"Em nhớ lần trước lúc rời đi, anh hôn lên má em một cái, bây giờ con em cũng lớn rồi, hôn nữa thì thành ra giở trò lưu manh mất."
An Ninh cầm điện thoại, dịu dàng nhìn Lâm Dật, "So tim với em cái nữa đi."
Lâm Dật nhớ đến động tác so tim của mấy thần tượng, bắt chước theo một chút.
Cảm thấy có chút ngớ ngẩn.
"Đồ ngốc, như heo."
Lâm Dật cười hề hề, như một thằng ngốc vậy.
"Anh đi nhé, đường về bình an."
"Ừ, trời lạnh đường trơn, anh lái chậm thôi."
"Được."
Hai người gần như cùng lúc cúp máy.
An Ninh quay đầu rời đi, Lâm Dật cũng quay người lại.
Hai người đi ngược hướng nhau, không ai ngoảnh đầu lại.
Lâm Dật bắt xe, đến trạm trung chuyển lớn ở Băng Thành.
Hàng hóa đi Trung Hải, đều đã chất lên xe, có kinh nghiệm lần trước, lần này coi như là đi đường quen.
Đến phòng điều hành, có không ít người nhận ra Lâm Dật.
Hai mươi hai tiếng từ Trung Hải đến Băng Thành, tốc độ này, về sau khó mà phá được.
Sau khi mở hòm xe, Lâm Dật lái xe ra khỏi trạm.
Lần này Lâm Dật chạy còn nhanh hơn, khoảng 12 tiếng thì đã đến kinh thành.
Dừng xe ở trạm trung chuyển lớn, Lâm Dật bắt xe đến chỗ Lương Nhược Hư.
Khi về đến nhà, phát hiện người mở cửa là bảo mẫu, Lương Nhược Hư không có nhà.
"Ôi, cậu về rồi đấy à."
Thấy Lâm Dật, bảo mẫu nhiệt tình nói, sau đó lấy dép lê cho anh, muốn anh vào nhà.
"Dì Trần, Nhược Hư và các con đâu?"
"Nhược Hư đi làm rồi, các cháu thì gửi bên ông bà, nên dì được nghỉ ba ngày, cậu mà đến chậm chút nữa là dì đi rồi."
"Thì ra là vậy, vậy con không vào nữa, dì cứ bận đi, con đi trước."
"Uống miếng nước rồi hãy đi."
"Không cần đâu dì, không có gì."
Chào hỏi xong, Lâm Dật để lại đồ đã mua, liền quay người rời đi.
Các con hiện giờ đã hơn một tuổi, Lương Nhược Hư cũng đã khôi phục lại cuộc sống.
Mặc dù Lương Nhược Hư đã định sẵn giới hạn, nhưng cô vẫn phải nhanh chóng trở lại công việc, trở thành trụ cột vững chắc của nhà họ Lương.
Đến cơ quan của Lương Nhược Hư, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Lâm Dật, trong đó phần lớn là phụ nữ.
Nhưng nhiều người, đều coi anh như là thợ sửa chữa ở đây.
Đi vào tòa nhà văn phòng, Lâm Dật liếc nhìn lịch sử trò chuyện.
Anh nhớ Lương Nhược Hư từng nói chuyện này với mình, nói dạo gần đây sẽ khôi phục công việc, nhưng quên mất thời gian cụ thể.
Vì vậy bây giờ phải ôn lại một chút, để tránh lúc nói chuyện lỡ sơ hở, để lộ việc mình không quan tâm đến chuyện của nàng.
"Chị ơi, cho em hỏi, văn phòng của cục trưởng Lương ở phòng nào ạ?"
Lâm Dật lễ phép hỏi chị ở quầy tiếp nhận thư từ trước cửa.
Trong cửa sổ, ngồi một chị trung niên, đeo kính, khí chất như một giáo sư đại học đã nghỉ hưu, cách nói chuyện rất nhẹ nhàng.
So với các chị ở quầy thư từ chỗ nông nghiên, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, không thể so sánh được.
Người phụ nữ trung niên nhìn Lâm Dật, "Anh là ai? Có hẹn trước không?"
"Tôi là..."
Nói được nửa câu, Lâm Dật nhìn bộ dạng ăn mặc của mình, cảm thấy nói là chồng có chút không phù hợp, nên tùy tiện nói:
"Tôi là bạn của cô ấy, đến tìm có chút việc."
"Anh làm thủ tục đăng ký trước, cục trưởng Lương ở phòng 808."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận