Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3182: Biết ta là ai a (length: 7688)

Trung Hải, quán bar OG.
Quán bar OG không được coi là cao cấp, trong tất cả các quán bar, nó chỉ ở vị trí trung bình.
Trên cả con phố quán bar, nó cũng không có gì đặc biệt, không khác gì mấy quán bar còn lại.
Thỉnh thoảng lau dọn qua loa một chút, làm vài hoạt động nhỏ, việc buôn bán coi như tàm tạm.
Nhưng Trung Hải không bao giờ thiếu người, đặc biệt là những nam nữ thanh niên áp lực lớn, đến nỗi những quán bar lớn nhỏ ở đây, mỗi ngày đều kín chỗ, tiếng ồn ào huyên náo, thành tiếng la hét nửa đêm.
Ở một góc khuất của quán bar, có ba người đang ngồi.
Trên bàn bày đầy bia và đĩa trái cây, và một trong số đó chính là Vương Quốc Đống.
"Anh Ngô, anh Mã, chuyện tối hôm qua, thật sự cảm ơn hai anh, nếu là một mình em đi, nhất định sẽ gặp chuyện, em xin mời hai anh một ly."
Đối diện Vương Quốc Đống, có hai người trông vẻ lưu manh đang ngồi.
Một người đầu trọc, trên người toàn hình xăm, dựa lưng vào ghế, ngậm điếu thuốc, trông rất thản nhiên.
Tên của hắn là Ngô Đại Hải, người kia tên Mã Á Đông, từ sau khi tốt nghiệp trung học, cả hai đều không học tiếp, một mực lăn lộn trong xã hội.
Mấy năm trước quen biết ông chủ quán bar OG, liền được nhận vào trông coi quán, ở khu vực này cũng coi như có chút tiếng tăm.
Hai người nâng cốc lên, chạm cốc với Vương Quốc Đống.
"Cậu đúng là không có kinh nghiệm, làm chuyện này, quan trọng nhất là phải điều tra kỹ, cậu mà bị tóm được thì hỏng." Ngô Đại Hải nói:
"Sau này khôn ra một chút, không được làm bừa."
"Dạ, anh Ngô."
"Theo tao thấy, thằng nhóc mày vẫn quá sợ, gặp chuyện này thì đánh đấm gì."
Mã Á Đông nói:
"Tìm vợ cũ của mày, xông tới cho ả hai bạt tai, bảo ả ký vào thỏa thuận ly hôn, tao không tin ả dám chống đối."
"Bây giờ khác xưa rồi, nếu ả báo cảnh sát, em sẽ phải vào trại giam." Vương Quốc Đống nói.
"Thế nên nói mày không có kinh nghiệm đấy, hai người là vợ chồng, hành vi của mày cùng lắm là bạo lực gia đình, đây là án dân sự chứ không phải án hình sự, nhiều nhất cũng chỉ bị giam vài ngày là xong." Mã Á Đông nói:
"Nếu là tao, ra ngoài sẽ đánh ả một trận, cho đến khi nào ả không dám báo cảnh sát nữa."
"Cách này của mày quá dã man, mà đánh phụ nữ thì có gì tài ba, không cần thiết phải như vậy." Ngô Đại Hải nói:
"Theo tao thấy, tình hình hiện tại rất tốt, đây là con gà đẻ trứng vàng, không thể ăn thua đủ với ả."
Vương Quốc Đống nhìn Ngô Đại Hải, "Em không hiểu ý anh là gì?"
"Thỏa thuận ly hôn đã ký rồi, giờ còn muốn lấy lại nhà từ tay ả thì không thể nào, nhưng mày không việc gì thì có thể kiếm chút tiền tiêu vặt từ ả." Ngô Đại Hải nói:
"Mở một cái trạm giao nhận nhanh lớn như thế, mỗi tháng cứ đòi ả vài vạn tiền tiêu vặt, cũng coi như hợp lý."
Nghe Ngô Đại Hải nói vậy, hai mắt Vương Quốc Đống sáng lên.
"Anh Ngô, cách này của anh hay đấy, nếu ả không cho tiền, em sẽ đến ngồi lì ở cửa hàng, xem ả làm ăn kiểu gì!"
"Ý tao là vậy đấy, nếu ả báo cảnh sát, mày cứ bảo mình đến phát chuyển phát nhanh, cảnh sát cũng chẳng làm gì được mày, cùng lắm chỉ nhắc nhở bằng lời." Ngô Đại Hải nói:
"Nếu ả vẫn không chịu đưa tiền, thì dùng lại cách hôm qua, phá hỏng camera xung quanh, sau đó đập phá cửa hàng của ả, xem ả thế nào!"
"Trâu bò trâu bò, cách này quá hay, sau này em sẽ làm theo như vậy."
Vương Quốc Đống cầm lấy chai bia, rót cho mỗi người một chén.
"Anh Ngô, anh Mã, chúng ta uống thêm một ly, hôm nay không say không về, tối nay em sẽ đặt phòng tắm rửa, cho thoải mái."
"Dễ nói dễ nói."
Ba người cạn ly, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến từng đợt náo động.
Cả ba cùng hướng về phía cửa nhìn.
Ngô Đại Hải và Mã Á Đông biến sắc.
"Tình huống gì thế này? Lâm gia sao lại tự mình đến?"
Lâm Dật rất nổi tiếng trên con phố quán bar này.
Nhưng ai cũng biết, mỗi lần đến đây, Lâm Dật đều đi cùng Tần Hán và đám người, không ngờ lần này lại chỉ có một mình.
Vương Quốc Đống có chút ngơ ngác, không biết Lâm gia mà bọn họ nói là ai.
Nhưng hắn lại nhận ra thân phận của Lâm Dật, nhân viên giao hàng của Từ Văn.
"Đang lo tìm mày không ra đây, thế mà mày tự mò tới."
Bình thường, Vương Quốc Đống sẽ không động thủ với Lâm Dật, vì hắn chưa chắc đánh lại.
Nhưng bây giờ không giống, có Ngô Đại Hải và Mã Á Đông ở bên cạnh hắn.
Muốn dạy dỗ hắn thì chỉ là chuyện nhỏ.
Nghĩ vậy, Vương Quốc Đống đứng dậy, đi về phía Lâm Dật.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc trong quán bar ngừng lại, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lâm Dật.
Đồng thời cũng nhìn về phía Vương Quốc Đống đang tiến về phía hắn.
"Thằng nhãi, cũng khá nhỉ, còn dám đến quán bar, tiền trong túi mày có đủ mua đĩa trái cây không."
Nhìn Vương Quốc Đống vênh váo, Lâm Dật cười.
"Tao đang tìm mày đây, không ngờ mày tự chui đầu vào rọ."
"Mày tìm tao làm gì?"
"Cái cửa tiệm, là mày đập phải không, còn đổ cả xe đất, phải nói là gan mày không nhỏ."
Vương Quốc Đống biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tao không biết mày đang nói cái gì."
"Có camera giám sát, đừng có giả bộ."
Lâm Dật nghiêng đầu, nhìn về phía cái bàn Vương Quốc Đống vừa ngồi, vừa chỉ vào Ngô Đại Hải và Mã Á Đông.
"Hai người các ngươi chắc là đồng bọn nhỉ."
Hai người giật mình, sợ hết hồn hết vía.
Bị Lâm gia đích thân điểm mặt, chuyện này không tốt lành gì rồi.
Run rẩy, hai người đứng dậy, chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
"Con mẹ nó mày đừng có nói lung tung, chuyện này không liên quan đến chúng tao."
Vì đã ra tay với camera giám sát, Vương Quốc Đống tự tin mình không thể bị tóm.
Hắn chỉ có thể nghi ngờ là mình làm, chứ không có bằng chứng xác thực.
Chỉ cần một mực chối bỏ, hắn sẽ không sao cả.
"Không nhận đúng không, chúng tao có video đây."
Tiếu Băng lấy điện thoại ra, mở video đã quay.
Nhìn nội dung trên đó, mặt Vương Quốc Đống tái mét.
Nhưng đến lúc này, chối cãi cũng vô ích.
Quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Đại Hải và Mã Á Đông đang tiến về phía mình, Vương Quốc Đống lại có thêm sức lực.
"Là bọn tao làm thì sao nào? Con mẹ nó mày cũng chỉ là một thằng nhân viên giao hàng, có tin tao cho mày đi không được không?"
"Mày đang nói đến hai thằng phế vật này à?" Lâm Dật nhìn Ngô Đại Hải và Mã Á Đông nói.
"Anh Ngô, anh Mã, nó bảo hai người là phế vật đấy, hôm nay đừng để nó ra khỏi đây."
"Mày hỏi bọn chúng xem hai người bọn chúng có dám không?"
Vương Quốc Đống nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt hai người trắng bệch, đến thở mạnh cũng không dám, nhất thời cảm thấy không ổn.
"Hai người mày làm gì?" Lâm Dật hỏi.
"Tụi tao, tụi tao ở đây trông coi quán." Ngô Đại Hải trả lời.
"Có biết tao là ai không?"
"Biết rõ, biết anh là Lâm gia."
"Biết thì tốt, cút sang một bên, lát nữa tao sẽ tính sổ với hai người sau."
"Vâng vâng vâng."
Hai người không dám cãi lại, sau đó ngồi xổm trên đất, thật sự lăn ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận