Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2058: Không thể nào là phòng ốc của hắn (length: 7289)

"Mẹ, đều đến khách sạn rồi, sao mẹ còn xụ mặt ra thế kia."
Trần Đằng lo lắng nói.
Bởi vì từ sáng đến giờ, thái độ của Phó Cảnh Lan vẫn không hề thay đổi.
Hiện tại hai nhà người muốn gặp mặt, nếu bà cứ như thế này, thì thật là bất lịch sự.
"Ta đã nói với con trước rồi, ta không đồng ý chuyện của hai đứa con, con nói xem ta còn vì cái gì mà xụ mặt ra."
"Nhưng vấn đề là, Hân Vũ điều kiện cũng đâu có tệ." Trần Đằng nói:
"Ngoại hình cũng không tệ, làm tài vụ ở một công ty dược, sự nghiệp cũng ổn, tương lai còn có ý định thi công chức, có chỗ nào không được chứ."
"Ta không nói ngoại hình nó không được, mà là gia đình nó!" Phó Cảnh Lan nói.
"Nhà nó cũng là từ thành phố tuyến ba đi lên, hơn nữa lại không có tiền, ta không thể nào chấp nhận cho con trai kết hôn với con nhà như vậy."
Thái độ của Phó Cảnh Lan vẫn rất cứng rắn, không có ý buông lỏng.
"Thời đại nào rồi, mẹ không thể cứ dùng tư tưởng cũ mà nhìn nhận sự việc được." Trần Đằng lý lẽ biện luận nói.
"Đây không phải mê tín phong kiến gì, mà vì hai gia đình tài lực không cân xứng, thì người con cái do họ sinh ra cũng không cùng một đẳng cấp." Phó Cảnh Lan càng nói càng tức, "Không phải ta nói con, những người trước đây ta giới thiệu cho con, bố người ta làm lãnh đạo, môn đăng hộ đối với nhà mình, vậy mà con lại ngấm ngầm cự tuyệt, ta không biết phải nói gì về con luôn!"
"Nhưng chúng con thật sự không hợp nhau." Trần Đằng nói:
"Cái cô kia nhìn qua đã biết không đứng đắn rồi, tiếp xúc với loại người đó chẳng phải lãng phí thời gian à."
"Sao con biết người ta không đứng đắn, con mới gặp có mấy người chứ!" Phó Cảnh Lan nói:
"Tóm lại, chuyện của hai đứa con, ta không chấp nhận."
Sắc mặt Trần Đằng không được tốt cho lắm, hắn vốn nghĩ rằng đã đến khách sạn rồi, thái độ của mẹ có thể hòa hoãn chút, không ngờ vẫn như vậy.
"Chị à, đừng có đứng nhìn nữa chứ, cho ý kiến đi."
Trần Nhã ngồi dựa lưng vào ghế, mặt mày lạnh nhạt.
"Em không nói gì coi như là phát biểu ý kiến rồi đó, em cũng không đồng ý chuyện của hai người, dù gì nhà Trần mình cũng là danh gia vọng tộc, em cưới đồ nhà quê thì còn ra thể thống gì."
Cách nói chuyện của Trần Nhã còn độc miệng hơn cả mẹ, cũng có thể xem là hậu sinh khả úy.
"Nhưng mà cô biểu có vẻ khá có tiền mà, sao hai người lại khinh người ta thế."
"Cô biểu có tiền thì liên quan gì đến gia đình cô ta chứ?" Trần Nhã nói:
"Bạn gái em không phải chỉ là dân thường à, nếu sau này hai em mà cưới nhau, thì gia đình mình chắc chắn bị kéo xuống."
Bốp!
Nghe hai mẹ con kẻ xướng người họa, Trần Đằng đập bàn, "Nếu như biết trước, hai người đến đây vẫn giữ thái độ này, thì em đã chẳng sắp xếp cái bữa tiệc này rồi!"
"Con muốn làm gì?"
"Không ăn nữa!"
"Để ta gọi cho bọn họ, bảo họ đừng đến."
Trần Đằng cũng hiểu rõ, nếu mẹ và chị vẫn giữ thái độ này, thì bữa cơm này ăn vào cũng vô ích, thậm chí còn phản tác dụng, chi bằng đừng ăn.
Điều đáng tiếc duy nhất là, bố có công việc bận, không biết có đến được không, nếu không tình hình có thể tốt hơn một chút.
"Con ngồi xuống cho ta!"
Thấy con trai nổi nóng, Phó Cảnh Lan nói: "Có tí bản lĩnh rồi à, không nghe lời có phải không!"
"Chuyện này không liên quan đến em, thái độ của hai người như vậy, còn ăn uống gì nữa? Bọn em muốn cưới xin, hai người đừng có cản trở."
"Được thôi, con mà dám đi, thì sau này chuyện cưới xin của con, chúng ta sẽ mặc kệ, nhà cửa xe cộ, con tự lo hết đi!"
"Mặc kệ thì mặc kệ, con không tin, rời khỏi cái nhà này, thì con không sống nổi!"
Phải nói, Trần Đằng cũng là người có khí phách.
"Con muốn tức c.h.ế.t ta có phải không!"
Phó Cảnh Lan tức đến ngồi phịch xuống ghế, ngực phập phồng, không biết phải nói gì.
"Được rồi, bọn chị chỉ nói lên ý kiến thôi, chẳng phải cũng là muốn tốt cho em sao."
Trần Nhã vốn thờ ơ lạnh nhạt, giờ thái độ cũng có phần dịu đi.
Hai người sống chung với nhau gần 30 năm, cô chị đương nhiên hiểu tính khí của em trai.
Bỏ nhà ra đi, tuyệt giao, loại chuyện này hắn có thể làm được.
"Nhưng hai người cứ thái độ như vậy, thì em thật không thấy là có gì tốt cho em cả."
"Vậy thì cứ nhìn xem sao, nhưng ta nói trước, nếu các phương diện điều kiện, mà còn tồi tệ, thì ta sẽ mặc kệ chuyện này." Phó Cảnh Lan nói.
"Còn nếu điều kiện không ổn, cho dù con có tuyệt giao với chúng ta, thì ta cũng không đồng ý."
Nói đến nước này, Phó Cảnh Lan cũng hết cách.
Bao nhiêu năm nay, cả nhà dồn hết tâm huyết vào Trần Đằng, nếu thực sự náo loạn với người nhà, thì lại bị thiên hạ chê cười.
Nhưng trong lòng bà cũng đã tính toán kỹ, dùng cách này cũng không thể khiến con trai từ bỏ, chỉ để cho nhà gái thấy khó mà lui.
Nghe đến đây, sắc mặt Trần Đằng tốt hơn nhiều.
"Chắc chắn không có vấn đề, Hân Vũ rất xuất sắc, đến lúc gặp mặt, mẹ sẽ biết."
Ong ong ong... Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Đằng reo lên, là tin nhắn WeChat của Chu Hân Vũ gửi tới.
"Mẹ, chị, người đến rồi, đang ở dưới lầu đây."
"Chị chưa thấy bạn gái em trông như thế nào, cho chị xem trước một chút."
Trần Nhã bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống từ cửa sổ tầng ba, thấy một chiếc Audi A4 mở cửa xe, Lâm Dật và Nhan Từ bước xuống xe.
"Chị, cái người mặc quần màu xanh lam, cũng là em dâu tương lai của chị." Trần Đằng cười giới thiệu.
"Sao cô ta lại liên quan đến chuyện này vậy?"
Sự chú ý của Trần Nhã hoàn toàn không đặt ở Chu Hân Vũ, mà cứ nhìn Nhan Từ.
"Chị, chị nói gì vậy?"
"Trước em cứ nói mãi, bạn gái của em có cô em gái họ, có phải người mặc quần jean xanh kia không?" Trần Nhã chỉ vào Nhan Từ nói.
"Đúng rồi, chẳng lẽ hai người quen biết nhau à?"
"Đối thủ cũ." Trần Nhã nói.
"Đối thủ?"
Trần Nhã gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đều lăn lộn trong giới điện ảnh, hồi đầu năm có phát một bộ phim điện ảnh, phòng vé cũng khá đấy."
"Vậy thì thật là giỏi." Trần Đằng nói:
"Có điều, bạn trai cô ấy có vẻ còn giàu hơn cả cô ấy đấy."
"Cũng chỉ là một cậu ấm thôi, sao có thể giàu được chứ, em nghĩ nhiều rồi."
"Chị à, chị nói thế là sai rồi." Trần Đằng nói:
"Lần đầu gặp mặt, em cũng tưởng anh ta chỉ là cậu ấm thôi, nhưng chị biết không, người ta ở Cửu Châu Các đấy, một căn hộ nhỏ thôi cũng hơn 10 tỷ, người thường ai ở được những nơi như vậy chứ."
"Cửu Châu Các!"
Nghe ba chữ này, không chỉ có Trần Nhã mà ngay cả Phó Cảnh Lan cũng có chút kinh ngạc.
Gia đình Trần Đằng ở Trung Hải cũng coi là có chút địa vị, đương nhiên biết đến Cửu Châu Các.
Không ngờ cái người đàn ông kia, lại ở Cửu Châu Các.
"Không thể nào, tuy Nhan Từ điều kiện cũng không tệ, nhưng em thật sự cho rằng, người có khả năng mua được nhà ở Cửu Châu Các, có thể vừa ý cô ta à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận