Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3550: Bắt xà (length: 7342)

"Hai cách này xem ra đều khá phiền phức, không thể thấy hiệu quả trong thời gian ngắn." Triệu Vân Hổ nói.
Dư Tư Dĩnh giang tay ra.
"Ta nghĩ được, chỉ có hai cách này."
"Ta thấy hai cách có thể tiến hành song song." La Kỳ nói:
"Đi chuẩn bị cồn công nghiệp nồng độ cao trước đã, chúng ta bên này từ từ tiêu diệt, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn."
"Giờ chỉ là có mấy con rắn bò ra thôi, bên trong cụ thể thế nào còn chưa biết, xác suất lớn sẽ có rắn độc, liều mạng chúng ta cũng không làm, ra ngoài trước đã, kiếm ít cồn công nghiệp."
"Đi thôi."
Dưới sự chỉ huy của Lâm Dật.
Một đoàn người đi ra ngoài.
Lúc này trời đã sáng.
Sau khi ra ngoài, phát hiện người bộ lạc đều đã được thả ra.
Tiếu Băng nấp ở chỗ tối.
Cả bộ lạc cho người ta cảm giác như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đây chính là cảm giác mà Tiếu Băng muốn tạo ra.
Nếu có người động ý đồ xấu, hoặc tới gần chỗ ở của tù trưởng, thì sẽ xử lý ngay.
"Nhanh vậy đã ra rồi?"
Nhìn thấy Lâm Dật bọn người đi ra, Tiếu Băng có chút bất ngờ.
"Gặp chút rắc rối."
Lâm Dật kể sơ qua chuyện bên trong.
Tiếu Băng cũng biết đầu đuôi câu chuyện.
"Các ngươi ra ngoài cùng Tùy Cường tập hợp, làm chút rượu cồn về, nhưng phải chia nhau ra, đừng tập trung một chỗ."
Lâm Dật nghĩ ngợi rồi nói tiếp:
"Còn nữa lưới, càng lớn càng tốt, mắt lưới phải dày, đừng quá to, tiện thể mang thêm ít xẻng với cuốc chim."
"Rõ."
Sau khi nhận lệnh, mỗi tổ người hành động riêng.
Lâm Dật ở lại bộ lạc nguyên thủy.
Nhìn những người nguyên thủy này.
Ong ong ong… Lúc này điện thoại di động của Lâm Dật vang lên.
Là Lưu Hồng gọi điện thoại vệ tinh tới.
"Tình hình bên chỗ các cậu thế nào?"
"Tìm thấy di tích rồi, nhưng gặp phải ổ rắn, chặn đường mất rồi, đang nghĩ cách xử lý."
"Ổ rắn?"
"Là do người bộ lạc nuôi bằng xác người và động vật."
Lâm Dật nói:
"Bọn này tin vào văn minh Maya, rắn là biểu tượng của giống loài này."
"Các cậu định dùng cách gì xử lý?"
"Dùng cồn thôi, ở chỗ này cũng không kiếm được đồ gì thích hợp."
"Có cần phái người tới giúp không?"
"Không cần, tạm thời không có vấn đề lớn."
"Đừng cố quá, cứ cho ba tổ đi qua trông chừng trước đã, nếu thực sự có vấn đề thì còn kịp hỗ trợ."
Lâm Dật nghĩ vài giây.
"Cũng được, nhưng nhất định phải cẩn thận, còn nữa là công tác bảo mật, chuyện này rất quan trọng."
"Ta biết phải làm sao."
Nói chuyện sơ qua xong.
Lâm Dật cúp máy.
Lặng lẽ nhìn những người bộ lạc nguyên thủy trước mắt.
"Mấy người kia, lại đây."
Lâm Dật dùng tay ra hiệu về phía người nguyên thủy.
Tù trưởng dẫn người tới, vẻ mặt khẩn trương.
Lâm Dật dùng tay khoa tay múa chân.
Bảo bọn họ đào hố trên mặt đất bằng phẳng.
Nhưng dụng cụ hơi sơ sài, tốc độ cực kỳ chậm.
Đồng thời, Lâm Dật lại gọi bốn người đàn ông.
Bảo họ đi các nơi khác nhau khiêng đá tới.
Vì bảo mạng, bất kể nam nữ gì đều bận rộn công việc.
Cứ như vậy, một ngày một đêm trôi qua.
Lâm Dật không ngủ không nghỉ canh một đêm.
Tuy người bộ lạc đào hố rất chậm, nhưng được cái thể lực tốt có thể làm liên tục.
Dùng một ngày một đêm, đào được hai cái hố to đường kính ba mét, sâu hai mét.
Đồng thời còn chuyển được rất nhiều tảng đá lớn tới.
Khối lượng công việc khá lớn.
Trưa ngày thứ hai, một tổ người mang theo đồ trở về.
Ai cũng ôm mấy thùng Vodka nồng độ cao, quay về bộ lạc nguyên thủy.
Tính kỹ thì năm người mang về 18 thùng.
Còn có hơn chục tấm lưới lớn, cùng mười mấy cái xẻng với cuốc chim.
Dư Tư Dĩnh chu đáo, còn mua hơn chục đôi bao tay da trâu, để tránh bị rắn cắn.
Cái này là Lâm Dật không ngờ tới.
"Bộ lạc nguyên thủy quá bất tiện, nếu không còn kiếm được thêm chút nữa."
"Cứ dùng cái này trước đi." Lâm Dật nói:
"Vẫn quy tắc cũ, Tiếu Băng ở lại đây, giám sát bọn họ làm việc, tiếp tục đào hố khiêng đá, càng sâu càng tốt, những người khác theo ta xuống."
"Rõ."
"Lão đại, mấy thứ này có mang đi không?" Triệu Vân Hổ hỏi.
"Không cần, mang lưới đi trước thôi, có lẽ tình huống bên trong không tệ như chúng ta tưởng tượng."
"Hiểu rồi."
Phân công xong nhiệm vụ, Lâm Dật dẫn theo một tổ người, lần nữa quay lại dưới lòng đất.
Một đường đi nhanh.
Rất nhanh đã tới cửa đá.
"Đặt miệng lưới vào chỗ cửa ra, xem bắt được bao nhiêu."
"Được."
Theo kế hoạch của Lâm Dật.
Dư Tư Dĩnh cưỡi trên vai Tùy Cường.
La Kỳ cưỡi trên vai Trương Siêu Việt.
Hai cô gái cầm lưới, dùng tay động tác, vỗ vào chỗ lối ra.
La Kỳ đưa một tay ra, đẩy phiến đá.
Lâm Dật đứng bên dưới, tay cầm dao, đề phòng bất trắc.
Sau khi phiến đá được mở ra, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng xì xào.
Chỉ thấy từng con rắn bò từ trong ra ngoài.
Rất nhanh liền rơi vào trong lưới.
Nhưng bò ra toàn là rắn con, chỉ to hơn ngón tay một chút.
Vài phút trôi qua.
Rắn bò ra càng lúc càng lớn.
Thậm chí còn to hơn cánh tay.
Mấy người khác trong tổ.
Đều nín thở nhìn theo.
Rắn sau cửa đá, không ngừng bò ra.
Như ác quỷ từ Địa Ngục bò lên.
Kích thích thần kinh nhạy cảm của mỗi người.
Ước chừng hơn nửa tiếng.
Lưới lớn chừng hơn mười mét vuông.
Hai phần ba không gian đã bị lấp đầy.
"Đóng lối ra lại, siết túi lưới."
"Được."
Dư Tư Dĩnh cẩn thận gan dạ, đeo bao tay vào, nhét đám rắn ở mép túi vào trong, sau đó siết chặt miệng túi.
Vô số rắn chen chúc trong túi lưới, ngọ nguậy.
Đối với tố chất tâm lý của mỗi người đều là một sự thử thách cực lớn.
Thậm chí khó tưởng tượng nổi sau cánh cửa đá, đến tột cùng có bao nhiêu rắn.
"Tiếp tục."
Dư Tư Dĩnh và La Kỳ lặp lại động tác vừa rồi.
Lại thêm nửa giờ, túi lưới lại đầy.
Nhưng rắn bên trong vẫn không ngừng bò ra ngoài.
Lâm Dật nhíu chặt mày.
Bên trong rốt cuộc còn bao nhiêu nữa?
Thời gian trôi qua, động tác này lặp lại tận bốn lần, rắn bên trong mới dần ít đi.
Túi thứ tư thu miệng lại, nhìn vào bên trong thấy rắn vẫn còn ngọ nguậy.
Vẻ mặt Lâm Dật vô cùng nghiêm trọng.
Đây mới chỉ là những thứ nhìn thấy trước mắt.
Khu vực không biết ở phía trước, còn thứ gì không ai có thể nói rõ.
Giờ chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.
"Mang những thứ này ra ngoài."
Mấy người đàn ông trong tổ, kéo túi lớn, cật lực mang đống rắn ra ngoài.
Bên ngoài bộ lạc, dưới sự giám sát của Tiếu Băng, hố đã được đào sâu thêm một mét, coi như đã đủ dùng.
Nhìn mấy cái túi lớn, bên trong vẫn có đồ đang ngọ nguậy.
Sắc mặt Tiếu Băng cũng thay đổi.
"Bên trong đựng rắn à?"
"Ngươi đoán đúng rồi."
"Đem những thứ này ném xuống hố đốt đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận