Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2765: Trung Vệ Lữ, mức độ không được tốt lắm? (length: 7444)

"Được rồi, tất cả trật tự chút." Lâm Dật nhìn La Kỳ và Tiếu Băng nói:
"Xem trước đây là nơi nào, chú ý chút trang phục của mình, nhanh đi thay đồ."
"Biết rồi."
Hai người cũng không về thay mà mặc áo khoác rộng bên ngoài, che hết đường cong cơ thể.
Dư Tư Dĩnh lườm hai người một cái, đúng là đồ dẹo.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, đứng nghiêm thành một hàng.
Đối với buổi huấn luyện sắp tới, ai cũng mang chút mong đợi.
Dù sao đây là lần đầu tiên được Lâm Dật huấn luyện.
"Tuần sau, chủ yếu là huấn luyện thiền định, các ngươi cứ làm theo ta."
"Thiền định?" La Kỳ hỏi:
"Lão đại, còn một tháng nữa là lên đảo rồi, không tập mấy bài thực chiến à?"
"Ngươi định trèo lên Tilia đảo chứ có phải đảo quốc đâu mà đòi thực chiến."
"Cũng đúng." La Kỳ nói:
"Nhưng có nên tìm chỗ nào yên tĩnh chút không? Ở đây không hợp để thiền định lắm."
"Nói thì không sai, nhưng nếu có thể thiền định ở những nơi như thế này thì sẽ giúp nâng cao trình độ của bản thân hơn nữa."
"Hiểu rồi."
"Tập cùng ta đi."
Lâm Dật ngồi xếp bằng, cả đội cũng ngồi theo.
Đến cấp bậc này, ai cũng biết lợi ích của thiền định nên đều tán thành.
Cùng lúc đó, ở tòa nhà hành chính gần đó, Mạc Hồng Sơn vừa họp xong đi ra.
Thấy hắn đi ra, hơn chục người canh ngoài liền xúm lại.
"Lão đại, nghe nói chỗ ta có một đám người rất ghê gớm, lão Dương còn tự tay vẽ cho họ một khu đất, anh dẫn tụi em đi xem thử đi."
"Chuyện này các cậu cũng biết?" Mạc Hồng Sơn cười nói: "Tin tức cũng nhanh nhạy thật."
"Chủ yếu là lâu lắm rồi không có thấy trận nào lớn như vậy nên muốn xem thử là người như thế nào."
"Vậy thì đi thôi, tiện thể dẫn các cậu đi mở mang tầm mắt." Mạc Hồng Sơn nói:
"Từng người mắt cứ trên trời, hôm nay cho các cậu xem thế nào là cao thủ."
Nghe vậy, cả chục người ai nấy đều hứng thú.
"Lão đại, anh hé lộ chút đi, rốt cuộc người ta lợi hại đến cỡ nào?"
"Chuyện này không thể nói, lát nữa các cậu nhìn thì biết."
"Nhanh lên nhanh lên, tụi em chờ không kịp rồi."
Mạc Hồng Sơn gật đầu, dẫn hơn chục người đi ra.
Mà người vừa họp xong đã chạy ra trước là vì đi gặp Lâm Dật.
Đi thêm khoảng vài phút nữa thì cả đám tới sân huấn luyện của Lâm Dật.
Nhưng vừa đến nơi thì mọi người đều ngẩn ra.
"Lão đại, đây là cao thủ anh nói đó hả?"
Nhìn Lâm Dật và mọi người đều đang tĩnh tọa, Mạc Hồng Sơn cũng không biết nói sao.
Nhưng có một điều anh chắc chắn, với tính cách của Lâm Dật, nhất định sẽ không nói xạo.
"Có lẽ là phương pháp huấn luyện mới, tụi mình chưa hiểu được."
"Lão đại, anh nói vậy có hơi bị lừa người rồi, tĩnh tọa thì có gì là huấn luyện chứ."
"Nếu vậy mà tính là huấn luyện thì tôi đề nghị nên đưa môn này vào chương trình huấn luyện của tụi mình luôn, tiện thể thư giãn một chút."
"Mấy đứa nhóc các cậu, không tin lời tôi đúng không, lát nữa cho các cậu đeo tạ chạy 5 cây số."
"Ê ê ê, đừng làm vậy mà, tụi em cũng chỉ nói lên chút ý kiến thôi mà."
"Đúng đó, thật sự không thấy ai giống cao thủ gì hết á."
"Vậy thì chờ chút, đợi họ xong thì hỏi xem sao."
"Thôi bỏ đi, em không thèm xem đâu, về lau súng đây."
"Tụi em cũng đi, lão đại anh hư rồi, vì bắt tụi em huấn luyện mà còn bày trò lừa người nữa."
"Mấy đứa nhóc các cậu."
Mạc Hồng Sơn mắng một câu, cũng không làm gì được.
Mọi người đều bỏ đi, riêng Mạc Hồng Sơn vẫn ở lại đó không đi.
Đến khoảng hai tiếng sau, gần trưa, buổi thiền định sáng mới kết thúc.
"Anh Sơn."
Thấy Mạc Hồng Sơn, Lâm Dật đến chào.
"Đây là phương pháp huấn luyện mới hả, sao lại ngồi thiền thế?"
"Anh xem, đúng là gà mờ." Lâm Dật cười nói: "Đây gọi là thiền định, theo đuổi sự hợp nhất giữa thể xác và tinh thần."
Triệu Vân Hổ bĩu môi, lầm bầm nhỏ:
"Lão đại đúng là chém gió, hợp nhất giữa thể xác và tinh thần, không phải lúc mấy giây 'Hiền Giả Thời Gian' à, chả liên quan gì đến thiền định cả."
"Nói vậy cho có vẻ thần bí hơn." Trương Siêu Việt nói: "Không thấy anh đang lừa người ta à?"
"Nhỏ tiếng thôi, không lão đại cho ăn đòn giờ."
Mạc Hồng Sơn cười lắc đầu, "Quy cách của mấy cậu cao quá, tôi không hiểu được, thôi đi ăn cơm thôi, tôi đã bảo căn tin chuẩn bị thêm đồ ăn cho các cậu rồi."
"Đi thôi đi thôi, món Gà Cay Tứ Xuyên ở đây đúng là ngon hết sảy."
"Đi đi đi, chuẩn bị cho cậu hết rồi."
Mạc Hồng Sơn dẫn cả đám đi tới căn tin khu an ninh, đã để sẵn bàn tròn lớn, mười mấy người ngồi cũng không sao.
Lâm Dật vừa xuất hiện thì đã thu hút không ít sự chú ý, ai nấy đều xì xào bàn tán.
Trong đó, người hấp dẫn nhất vẫn là Dư Tư Dĩnh, Tiếu Băng và La Kỳ.
"Nghe lão Dương nói, các cậu đến đây để huấn luyện đặc biệt, không phải ngày nào cũng ngồi thiền đấy chứ?" Mạc Hồng Sơn hỏi.
"Sao có thể chứ, buổi sáng thiền định, buổi chiều huấn luyện, vẫn phải tập luyện thực chiến một chút chứ." Lâm Dật cười nói:
"Hay anh tập cùng tôi chút không?"
"Thôi thôi, nếu thiền định thì tôi còn ham hố tham gia góp vui, chứ tập thực chiến thì tôi chết ngắc, xem để học hỏi là được rồi, tập thì thôi."
"Ha ha."
Hai người nói chuyện xong, Lâm Dật nhìn về phía nhóm người khác, "Các cậu ăn nhiều vào nhé, bảy ngày tới không có cơm đâu."
"Mẹ ơi, lão đại anh ác quá đi."
"Tính thêm thì là tám ngày."
"Má nó, mau ăn thôi."
Cả đám không ai dám nói gì, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Cái sắp xếp này của cậu, có phải ác quá rồi không, bảy ngày không ăn cơm là đến cực hạn của con người rồi đó, đừng làm bậy."
"Không sao, tụi nó đều có di thư rồi, nếu lỡ mà có tập c·h·ết thì di thư và xác sẽ gửi về nhà, chi phí bên tôi lo."
"Mẹ kiếp, lão đại tôi hận anh." Mắng xong, Trương Siêu Việt bắt đầu càng điên cuồng ăn cơm.
"Anh Sơn, nhờ anh chút."
"Cứ nói, đừng khách sáo."
"Buổi tối anh cho người trông đám tụi nó chạy bộ toàn mã, mang thêm đồ nặng, hai tiếng đồng hồ mà xong thì coi như đạt."
"Hả?"
Mạc Hồng Sơn suýt nữa phun ra, "Hai tiếng, chạy bộ toàn mã mang đồ nặng?"
"Đúng rồi."
"Cậu có biết kỷ lục thế giới chạy bộ toàn mã là bao nhiêu không?" Mạc Hồng Sơn nói: "Là 2 giờ 1 phút 39 giây, coi như không đồ đạc thì chưa chắc đã được, cậu còn đòi mang đồ nặng nữa."
"Rèn luyện thân thể là môn học bắt buộc mà, mấy cái này là phải luyện hết."
"Được thôi, không tính là chuyện lớn." Mạc Hồng Sơn nói:
"Tiêu chuẩn dành cho nữ là bao nhiêu?"
"Đối xử công bằng, cũng là hai tiếng là đạt." Lâm Dật nói:
"Lúc thực chiến xảy ra chuyện, đâu có ai thấy mấy nàng là con gái mà nương tay cho được."
Hô ~~~ Mạc Hồng Sơn thở dài, cuối cùng cũng thấy được sự đáng sợ của những người này.
Nào ngờ, đây chỉ là phần nổi của tảng băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận