Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3226: Cùng Tử Thần thi chạy (length: 7571)

Trên đường lớn, Trương Siêu Việt cùng Tiếu Băng đã gặp được đội 4 của Tô Đình.
Vì trước đây cùng nhau dưỡng thương, Tiếu Băng và Tô Đình trở nên thân thiết hơn.
Đào Thành bảo nàng đến là vì nàng là quân y trong đội 4.
Cũng giống như vị trí của La Kỳ trong đội khác.
Có nàng ở đây cũng tiện ứng cứu.
Nhưng lúc này, hai người không có tâm trạng nói chuyện nhiều.
Tâm trí Tiếu Băng đặt cả lên người Lâm Dật, giống như mấy ông chồng đứng ngoài phòng sinh chờ vợ vậy.
Không thể nào bình tâm được.
*Viu viu viu* _ _ _ Điện thoại Trương Siêu Việt vang lên, là Dư Tư Dĩnh gọi.
Vừa nhận cuộc gọi, Trương Siêu Việt chưa kịp nói gì đã nghe Dư Tư Dĩnh kích động nói:
"Nhanh lên, lão đại và Kỳ Kỳ mất máu nhiều quá, giờ đang bị sốc, cần khâu lại gấp, nhanh đi lấy thuốc! Nhanh lên!"
"Được được được, tao đi ngay đây!"
Nói rồi Trương Siêu Việt khởi động xe.
"Lão đại với Kỳ Kỳ thế nào rồi, có nghiêm trọng không, có nguy hiểm đến tính mạng không!"
"Bị sốc rồi, tóm lại tìm được cái gì cứ dùng cái đó đi, lão đại có vẻ không ổn!"
"Tao biết rồi!"
Trương Siêu Việt ném điện thoại sang một bên rồi lái xe về phía nội thành.
Mặc dù trong đó vẫn còn người của Huyết Ngưu câu lạc bộ, nhưng lúc này cũng không còn thời gian để ý nhiều vậy nữa.
"Đi đường vòng phía sau, trong thành có bệnh viện." Tiếu Băng nói.
"Tốt nhất là kiếm một chiếc xe cứu thương, bị thương nặng thế này, ở trên chiếc xe này phẫu thuật không được." Tô Đình nói.
"Chuyện xe cứu thương giao cho tao, chúng mày vào bệnh viện tìm đồ khác."
"Được."
Lách qua rìa của tiểu thành, lái xe tới bệnh viện lớn nhất ở đây.
Tuy nói là bệnh viện lớn nhất, nhưng quy mô chỉ cỡ một phòng khám lớn hơn chút thôi.
Có vẻ như người hiền có trời giúp, vừa chạy tới thì bệnh viện cũng vừa mở cửa.
Nhìn thấy ba người hối hả chạy vào, một thầy thuốc râu dài hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy, có bệnh nhân cần cấp cứu à."
"Đừng mẹ nó nói nhảm!"
Trương Siêu Việt rút súng chĩa vào đầu đối phương.
"Đưa bọn tao đi lấy thuốc!"
Thầy thuốc râu dài bị dọa choáng váng, ngã phịch xuống đất.
"Đừng, đừng nổ súng!"
"Không muốn chết thì mau hợp tác!"
"Vâng vâng vâng, tôi đưa các người đi."
Đồng thời, mấy thầy thuốc khác nghe tin chạy tới, Tiếu Băng chĩa súng vào đầu họ.
"Cứ thành thật cho tao, không muốn chết thì thành thật chút!"
Cả hai người đều mắt đỏ hoe, ai dám hó hé một mình sẽ không chút do dự nổ súng!
Dưới sự ép buộc của hai người, Tô Đình dẫn người đi lấy thiết bị và dược phẩm cần thiết.
Chỉ có nàng là chuyên nghiệp nhất ở đây.
Nếu không có nàng thì Trương Siêu Việt và Tiếu Băng không thể giải quyết được.
Nhưng hai người cũng không ngồi không, tiện tay đánh ngất xỉu mấy tên râu ria, chỉ để lại mấy tên kiểu đầu não.
"Tao cần một chiếc xe cứu thương, nó ở đâu." Trương Siêu Việt nói:
"Ở, trong sân có đỗ."
"Đưa tao đi lấy chìa khóa, nhanh lên!"
"Vâng vâng vâng, tôi dẫn anh đi ngay."
Trương Siêu Việt dẫn theo thầy thuốc râu dài đi, Tiếu Băng một mình ở lại, trông chừng hai người còn lại, đồng thời để mắt bên ngoài.
Nếu người Huyết Ngưu câu lạc bộ đến thì cả bọn toi đời!
Rất nhanh, đã thấy Tô Đình mang theo một bộ máy móc, đi dọc theo hành lang ra, tên thầy thuốc bị cô bắt, tay thì xách hai giỏ thuốc lớn, trong đó cái gì cũng có.
"Như này đủ chưa." Tiếu Băng hỏi.
"Còn hai cái máy nữa, cũng phải mang đi."
"Được."
Phía bên kia, Trương Siêu Việt đã lấy được chìa khóa xe.
Cũng phối hợp cùng Tô Đình mang đồ lên xe.
Ước chừng vài phút sau, Trương Siêu Việt từ đằng xa gọi với lên.
"Xong hết rồi, xử lý sạch bọn này đi."
Tiếu Băng hiểu ý, đánh ngất tất cả mấy tên đại phu.
"Hai người lên xe cứu thương, chúng ta chia nhau ra, tập hợp ở chỗ lúc nãy."
"Được!"
Ba người rời khỏi bệnh viện, lên xe chạy về hướng ngoại thành.
May mắn là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Rất nhanh, mấy người đã lái xe ra ngoài, Trương Siêu Việt quay lại gọi điện thoại.
"Mấy người ở đâu rồi? Khi nào thì ra."
"Sắp tới, mấy người cứ ở nguyên vị trí tiếp ứng."
"Được."
Ước chừng mười mấy phút sau, ba người nhìn thấy một đám người đang tiến nhanh về phía mình.
Vội vàng xuống xe, ba người tiến lên đón.
Tùy Cường ôm Lâm Dật vào lòng, tứ chi rũ xuống, toàn thân dính đầy máu, đã bất tỉnh.
"Lão đại!"
Xoạt một tiếng, nước mắt Trương Siêu Việt và Tiếu Băng rơi xuống.
"Lâm ca, anh nhìn em một cái đi, Lâm ca!"
"Bây giờ không phải lúc khóc." Đào Thành nói:
"Nhanh đưa hai người bọn họ lên xe cứu thương."
Vội vàng, cả đám người lao ra từ trong rừng.
Trương Siêu Việt, Triệu Vân Hổ và Thiệu Kiếm Phong phụ trách yểm trợ, cho đến khi Lâm Dật và La Kỳ được đưa lên xe cứu thương.
Người lái xe là Tùy Cường, Đào Thành ngồi cạnh ghế lái.
Dư Tư Dĩnh, Tiếu Băng, Triệu Vân Hổ và Tô Đình ngồi bên trong xe.
Những người khác cũng muốn lên, nhưng không còn chỗ nữa.
So với những người khác, trình độ chữa trị bệnh của Dư Tư Dĩnh và Tiếu Băng giỏi hơn đám đàn ông, có thể giúp được Tô Đình.
Còn Triệu Vân Hổ thì đến để truyền máu cho La Kỳ.
Nhóm máu của anh giống với La Kỳ, của Tiếu Băng thì giống với Lâm Dật.
"Người họ lạnh cả rồi, cởi hết quần áo ra, xoa bóp tay chân cho họ, không thì không giữ nổi đâu."
Xé toạc quần áo trên người hai người, những vết thương nhìn mà kinh hồn.
Nắm lấy tay và chân hai người, không ngừng xoa nắn, tình hình nhanh chóng được cải thiện hơn.
"Mọi người làm việc khác trước đi, chuyện truyền máu để hai bọn tao."
Nói rồi, Triệu Vân Hổ đưa ống truyền máu cho Tiếu Băng.
Hai người thao tác trước, truyền máu của mình cho Lâm Dật và La Kỳ.
Tô Đình tiêm thuốc hạ sốt cho cả hai, đồng thời tiến hành khử trùng và kết nối máy móc.
Trong quá trình này, tim Tô Đình đập như muốn nhảy ra ngoài.
Vết thương và máu đã đông lại, việc phẫu thuật này vô cùng bất lợi.
"Tình hình Kỳ Kỳ nguy kịch hơn, tao phải xử lý cô ấy trước, tình hình Lâm tổ trưởng thì mọi người xem sao, nhất định phải chuyên tâm, lúc này không được xảy ra sơ suất gì." Tô Đình nói.
"Họ có nguy hiểm đến tính mạng không?" Tiếu Băng hỏi.
Mà đây cũng là câu hỏi của những người khác.
"Tao không biết nữa, phó mặc cho trời thôi."
Bây giờ không phải lúc than thân trách phận, Tô Đình không dám khinh suất, trước hết đắp băng gạc lên bụng La Kỳ, sau đó hai tay chồng lên nhau, ấn lên lồng ngực của nàng.
Phía bên kia, Dư Tư Dĩnh cũng đang làm công tác hồi sức cho Lâm Dật.
Còn Triệu Vân Hổ và Tiếu Băng đang truyền máu cho hai người cũng không hề rảnh tay, dùng tay còn lại chuẩn bị những thứ cần thiết cho họ.
"Chuẩn bị adrenalin, 1,2 ml và 1,4 ml." Tô Đình nói:
"Lão nương không tin không cứu sống được họ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận