Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3180: Ta so người khác may mắn nhiều (length: 7539)

"Hôm nay e là không được rồi, tối có hẹn rồi." Lâm Dật nhún vai nói.
"Ngươi đúng là bận rộn thật."
"Ăn với đàn ông, cũng đừng nghĩ sai."
"Yên tâm đi, chị đây không có nhỏ mọn vậy đâu, ăn với ai cũng được." Từ Văn cười tủm tỉm nói.
"Nên mới nói, các ngươi đám phụ nữ tuổi này dễ nhận người ta thích."
"Hừ, chỉ giỏi nói."
Lâm Dật cười rồi đứng dậy, "Trong tiệm có chỗ nào ta giúp được không? Để tôi cắt băng khai trương cho."
"Thôi đi, ta chỉ là cái cửa hàng nhỏ bé, ông mà làm lớn chuyện lên thì lại thành chuyện to." Từ Văn từ chối:
"Nhưng mà có một việc, tôi phải hỏi ý kiến ông cái đã."
"Cô nói đi."
"Tôi đang liên hệ người để mua pháo, nhưng sợ các ban ngành không cho đốt, nếu không được thì mua pháo hoa loại bắn ra ruy băng ấy, ông thấy thế nào?"
"Dùng pháo cho nó vui vẻ, khai trương mà phải tưng bừng chút chứ." Lâm Dật nói:
"Nếu có ai gây sự, tôi sẽ giúp cô xử lý."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng có làm phiền đến ông không?"
"Cái này chưa tính là phiền, chỉ là một tiếng chào hỏi thôi." Lâm Dật nói:
"Cô đừng nghĩ nhiều vậy, cứ làm bình thường là được, biết đâu chả ai quản ấy."
"Vậy tôi nghe theo ông."
"Ừm."
Hai người ở chỗ chuyển phát nhanh đứng hàn huyên một lát rồi mỗi người đi làm việc của mình.
Lâm Dật mua chút đồ nhắm, đến bệnh viện.
Cậu còn mua chút quà cho bác sĩ và y tá trực tiếp điều trị cho Lương Kim Minh.
Trong quan hệ xã giao, Lâm Dật luôn chu đáo như vậy.
Ngoài ra, Lâm Dật còn gọi Lý Sở Hàm qua, chuẩn bị cùng nhau ăn chút gì đó, coi như bữa khuya.
Lúc cậu đến phòng bệnh thì ba người đã uống kha khá.
"Cậu cũng đến rồi đấy à, đang đợi cậu đây."
Tần Hán lên tiếng, bên cạnh dọn chỗ cho Lâm Dật ngồi, bốn người vừa nói vừa cười uống.
Bận rộn lâu như vậy, Lâm Dật hiếm khi được thả lỏng.
Không cần nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần nhậu nhẹt là được rồi.
Lý Sở Hàm uống cũng khá đấy chứ, nhưng vì phải trực đêm nên cô chỉ nhấp một chén.
Hơn 11 giờ khuya, Lý Sở Hàm ghé vào tai Lâm Dật, nhắc nhở Lương Kim Minh nghỉ ngơi.
Sau đó mọi người chuyển chỗ, đến một phòng bệnh không có bệnh nhân nào.
Còn Lý Sở Hàm vì có việc nên đã về sớm.
Ba người uống đến tận sáng, lơ mơ kết thúc bữa nhậu.
Mọi khi, sau khi uống xong, cả ba sẽ tìm khách sạn ngủ lại, nhưng lần này đang ở bệnh viện, dứt khoát ngủ luôn trong phòng bệnh.
Reng reng reng _ _ _ Trong cơn mơ màng, Lâm Dật nghe thấy tiếng điện thoại di động.
Vừa mở mắt, trời bên ngoài đã sáng, người gọi là Từ Văn.
Xem giờ trên điện thoại di động, mới hơn năm giờ sáng.
"Sao mà gọi sớm vậy..."
Lẩm bẩm một câu, Lâm Dật bắt máy.
"Ông đang ở đâu vậy, tiệm bị người ta phá rồi, ông mau qua đây đi."
Lời của Từ Văn làm Lâm Dật tỉnh táo cả người.
"Cô đợi đi, tôi qua liền."
Cúp máy, Lâm Dật xuống giường mặc quần áo rồi lái xe đến chỗ chuyển phát nhanh đứng.
Cửa kính của tiệm bị đập vỡ, ngoài cửa còn bày rất nhiều gạch đá, xà bần.
So với lần trước thì tình hình còn khá hơn.
Chỉ cần thay kính mới rồi dọn sạch đống phế liệu thì không thành vấn đề.
Nhưng hôm nay lại khai trương, đêm qua thì xảy ra chuyện này.
Việc này khiến người ta không khỏi nghi ngờ động cơ của kẻ gây sự.
Khi Lâm Dật đến nơi, Từ Văn đang nói chuyện với hai viên cảnh sát.
Thấy Lâm Dật đi tới, hai viên cảnh sát bắt tay chào hỏi cậu.
"Có để lại manh mối gì không?"
"Hiện trường không có gì, chúng tôi phải xem lại camera giám sát." Cảnh sát nói.
"Nhưng mà liệu camera có quay được không thì cũng là chuyện khác?"
Vì lần trước cũng đã xảy ra chuyện tương tự, mà camera xung quanh thì lại không dùng được, không quay lại được gì.
Nếu không tự đến gây chuyện thì có khi cũng không biết ai là người gây sự.
"Lần này anh nhầm rồi, từ sau lần đó, chúng tôi đã cho lắp đặt lại hệ thống giám sát rồi, lần này chắc chắn sẽ tìm được kẻ quấy rối." Cảnh sát cười ha hả nói:
"Nhưng chúng tôi dự đoán là do đối thủ cạnh tranh gây ra, dù sao thì tiệm của cô khai trương, chắc chắn sẽ cướp mất khách của họ."
"Cũng có khả năng đó, vậy thì làm phiền các anh rồi."
"Cứ yên tâm."
Lâm Dật không có ý định can thiệp, cảnh sát đã nói là xử lý được thì cậu cũng không cần ra mặt.
Nói vài câu đơn giản, cảnh sát rời đi.
Nhưng Lâm Dật nghĩ đến một khả năng khác.
Cũng chính là người mà cậu vẫn luôn đề phòng.
Vương Quốc Đống.
Còn là trường hợp nào thì phải chờ khi điều tra xong mới biết được.
Từ Văn đang ngồi bệt trên mặt đất, cúi gằm mặt trông rất buồn bã.
Lâm Dật hiểu tâm trạng của cô, là một người dân bình thường, Từ Văn không có tham vọng lớn lao gì, chỉ muốn sống bình yên tự lo cho bản thân mình.
Nhưng đời không như là mơ, lần nào cũng vào lúc hi vọng dâng trào thì lại bị cuộc đời tạt một gáo nước lạnh.
Trong mắt Lâm Dật, đây chính là thử thách mà cuộc đời mang đến cho cô, những điều không hay này biết đâu sau này sẽ đưa cô tiến xa hơn.
Nhưng Lâm Dật là người từng trải, hiểu rõ những đạo lý này, còn Từ Văn thì chưa chắc, nếu không cô cũng đã không có tài sản như hiện tại.
Lâm Dật không có ý định an ủi, chỉ là liên hệ người đến thu dọn tàn cuộc.
Khoảng nửa tiếng sau, đội dọn dẹp đến, cùng một xe tải nhỏ để dọn sạch xà bần trước cửa.
"Cúi gằm mặt làm gì, sắp dọn xong hết rồi, không lỡ việc khai trương đâu."
"Có phải tôi xui xẻo quá không, hay là trời sinh không hợp làm ăn, sao cứ luôn gặp chuyện thế này?"
"Chuyện này có gì lạ đâu, cho thấy việc kinh doanh của cô tốt, người ta ghen ghét thôi, chứ đâu phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió đâu."
"Nhưng tôi chỉ là mở một cái tiệm chuyển phát nhanh, không có dã tâm gì, tại sao cứ nhằm vào tôi chứ."
"Cô đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng đấy, người mà không có dã tâm gì là đám người làm công ăn lương ngày ngày dậm chân tại chỗ ấy." Lâm Dật nói:
"Nghĩ lại xem, từ một cửa hàng chuyển phát nhanh, từ từ phát triển lên thành hai, rồi từ hai lên thành chuỗi cửa hàng chuyển phát nhanh lớn nhất Trung Hải, chỉ trong bao lâu, đã có bước nhảy vọt như vậy, đã là hơn người nhiều lắm rồi." Lâm Dật nói:
"Đây là con đường phải đi trên con đường trưởng thành, là cái giá cô phải trả."
"Thật sao?"
"Thế giới vốn dĩ là cân bằng, có tồn tại mối quan hệ nhân quả mà cô không thấy được, nếu cô có thể thuận buồm xuôi gió mãi thì không phải là năng lực cô giỏi, chỉ là do cô may mắn có người giúp cô gánh vác những khó khăn này mà thôi."
"Cũng phải."
Từ Văn cười khổ một tiếng, "Ít nhất thì bên cạnh tôi còn có ông giúp đỡ, so với trên thì không bằng ai nhưng so với dưới thì vẫn dư thừa, tôi vẫn may mắn hơn nhiều người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận