Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3414: Không có nói thành (length: 7410)

"Lâm tổng có hứng thú với mảnh đất đó không?"
Kỷ Khuynh Nhan cười hỏi.
"Trong tiệm muốn mở rộng thêm, mảnh đất kia có mấy nhà muốn tranh giành, nên đến hỏi thăm chút tình hình."
Kỷ Khuynh Nhan gật đầu, phát hiện mới hơn 6 giờ tối.
"Tôi cho người của công ty gọi điện thoại."
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động lên, gọi cho thư ký.
Cô nói sơ qua mọi chuyện với đối phương, nói đi nói lại mất mấy phút mới tắt điện thoại.
"Chuyện này, bên công ty hình như cũng từng có ý định, nhưng cuối cùng thấy không được thích hợp, nên từ bỏ." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Cho nên có chút tài liệu, rất nhanh là có thể tra được."
"Không vội, dù sao cũng còn có thời gian mà." Lâm Dật gắp một miếng thịt bò nói.
"Coi như không có thời gian cũng không sao." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Với năng lực của Lâm tổng, chỉ là một mảnh đất nhỏ, còn sợ không giải quyết được à."
"Lâm tổng cũng chỉ là muốn kín đáo một chút, không thể quá lộ liễu."
"Lâm tổng thật sự là quá thành thục, trước đây đúng là c·uồ·n·g không có giới hạn."
"Đỡ hơn năm ngoái nhiều rồi." Lâm Dật cười nói:
"Bây giờ những kẻ ngấm ngầm muốn hại ta, chắc phải xếp hàng từ Trung Hải tới kinh thành."
"Cho nên trên mạng mới nói, ở thành phố lớn, trạng thái hạnh phúc nhất của một người, là khi có 20 triệu tiền tiết kiệm." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Tiền lãi đủ sống, sau đó thì sao, cũng không có nhiều chuyện phức tạp như vậy, có thể sống rất tự do."
"Nhưng khi đạt đến trình độ này, thì không nên từ bỏ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao vinh quang, đúng là quá nhiều việc phải lo."
"Tôi hiểu ý của ngươi." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Tôi chỉ là không muốn để cho ngươi phải chịu áp lực quá lớn, tiền tôi đã tích cóp đủ rồi, cho dù táng gia bại sản, chúng ta cũng có thể sống rất thoải mái."
"Nếu thật vậy, chẳng phải là ta phải nhìn sắc mặt Kỷ tổng mà sống à."
"Không sai."
Kỷ Khuynh Nhan nghiêm túc vỗ vai Lâm Dật, "Cho nên từ bây giờ, ngươi phải biểu hiện tốt một chút."
"Được, nhất định sẽ phục vụ Kỷ tổng thật chu đáo."
"Tránh ra một bên, đứng đắn một chút."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong thì cùng nhau dắt Tiểu Nặc Nặc đi dạo.
Cùng lúc đó, thư ký của Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại tới, đồng thời gửi mấy tập tài liệu.
"Phá sản xong thì thanh lý, mấy ngày trước thì tiến hành đấu giá tư pháp, để Vĩnh Lợi bất động sản mua được."
"Bọn họ có nói là sẽ dùng khu đất đó để làm gì không?"
"Tạm thời vẫn chưa nói, nhưng nghe nói, không ít người đang tiếp cận mảnh đất đó, dù sao cũng gần khu nhà giàu, vị trí vẫn rất tốt."
"Vậy có nghĩa là, có khả năng cho thuê, đúng không."
"Có lẽ vậy, nếu không làm sao nhiều người dòm ngó chỗ đó như vậy."
Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Nhưng tôi không hiểu rõ ngành của các người, tập đoàn Triều Dương ở đường An Minh Tây cũng có miếng đất, không nhỏ hơn miếng kia, có thể trực tiếp lấy mà dùng."
"Bên đó có cửa hàng rồi, mở thêm không thích hợp."
"Vậy còn lại thì tôi không quản." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Chút chuyện nhỏ này, chắc chắn không làm khó được Lâm tổng của chúng ta."
"Cám ơn Kỷ tổng đã ủng hộ."
Nói xong chuyện, hai người dắt theo con, ra ngoài chơi một lúc rồi về.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật vừa đến cửa tiệm, đã bị Trần Lâm gọi vào văn phòng.
"Ngươi cái người này, thật là quá xem trọng địa vị, không có tiệc tùng, thì tất chân đen cũng không thèm mang, như vậy thì làm sao những tay nhà giàu đó xem trọng ngươi."
"Đừng nói nhảm." Trần Lâm nói:
"Dù sao người ta cũng là phó tổng từ tổng bộ tới, sao chút mặt mũi cũng không nể nang người ta."
"Cảm thấy cô ta có chút không bình thường." Lâm Dật nhún vai nói:
"Ta vẫn cảm thấy Vương tổng không tệ."
"Người ta thường nói nam nữ phối hợp làm việc không mệt, Từ tổng nhìn cũng đâu có tệ, tại sao ấn tượng của ngươi với cô ấy lại kém vậy."
"Có thể là cảm giác ban đầu không tốt lắm, cho nên không để lại ấn tượng tốt." Lâm Dật nói:
"Cô nhìn xem tôi chơi với Vương tổng vui vẻ thế nào."
"Ngươi không sợ cô ta chơi đểu ngươi sao?"
"Nếu cô ta có bản lĩnh đó, chắc chắn hôm nay ta cũng không cần phải đến làm." Lâm Dật dựa vào ghế, cười toe toét nói:
"Trước đây Trương Dĩnh còn không làm gì được ta, thì cô ta càng không thể."
Trần Lâm đỡ trán, cảm giác Lâm Dật thật sự là người tài cao gan lớn, không xem ai ra gì.
"Kỳ thật Từ tổng cũng không tệ lắm, ở tổng bộ nghe nhiều chuyện về ngươi, nên muốn đến xem thử, không ngờ ngươi lại không nể mặt người ta như vậy."
"Ta có quen cô ta đâu, sao phải nể mặt."
"Thôi được, không nói chuyện này nữa." Trần Lâm nói:
"Hôm qua hai ta ăn cơm, hàn huyên rất nhiều chuyện liên quan tới mảnh đất đó, công ty dự tính là 2,1 triệu một năm, có thuê được hay không, vẫn còn là một ẩn số."
Lâm Dật sờ cằm, cái giá này không tính là cao, nhưng cũng không hề rẻ.
Có thể nói là đang nằm ở một vị trí khá thích hợp.
Nếu không có người cạnh tranh, thì với giá này vẫn có thể lấy được, Nhưng nếu có nhiều người tranh giành, thì rất khó nói, chắc chắn sẽ có chuyện đội giá lên.
"Ngươi định khi nào bắt đầu xử lý chuyện này?"
"Từ tổng đã đi bàn bạc rồi, chắc là chiều nay sẽ có tin tức."
"Cô ta ở đây có quan hệ quen biết không?"
"Nghe giọng cô ta nói thì hình như quen một vài người, nhưng cụ thể là ai, tôi không có hỏi kỹ."
Lâm Dật gật đầu, nếu có người quen biết ở đây thì việc này có vẻ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng tình hình cụ thể thế nào, thì phải chờ tin tức.
Cộc cộc cộc ——— Cửa sổ văn phòng của Trần Lâm bị gõ vang, thư ký của cô đẩy cửa đi vào.
"Trần tổng, tôi thấy Từ tổng bên tổng bộ về rồi."
"Hả? Sao nhanh vậy đã về rồi?"
"Tôi thấy cô ấy xuống xe, rồi lập tức đi vào tiệm, nhưng sắc mặt hình như không được tốt lắm."
"Tôi qua xem thử."
Trần Lâm nháy mắt với Lâm Dật, hai người cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.
Vừa hay thấy Từ Thần đi lên từ cầu thang.
Đúng như thư ký nói, sắc mặt cô ấy quả thật không tốt.
"Từ tổng, không phải cô đi bàn bạc chuyện mảnh đất rồi sao? Sao về sớm vậy?"
"Người ta không cho tôi cơ hội gặp mặt luôn." Từ Thần nói:
"Chắc là đã có người quen mua rồi, nên không gặp những người khác."
"Đã có người quen mua rồi..."
Trần Lâm tỏ vẻ hơi tiếc nuối, "Có biết mảnh đất đó ký cho ai không?"
"Siêu thị Vạn Gia, bán cho bọn họ." Từ Thần nói:
"Trực thuộc tập đoàn Hoa Nhuận, nhưng bọn họ lại cho người ta thuê lại."
Nghe được mấy chữ tập đoàn Hoa Nhuận này, Trần Lâm trong nháy mắt bình thường trở lại.
Đây là xí nghiệp nhà nước, người ta ra tay thì mình không có tư cách tranh giành.
Lâm Dật ở một bên cũng có chút bất ngờ, không ngờ bị mẹ vợ của mình đoạt mất.
Nếu như vậy thì sự tình lại càng dễ giải quyết hơn nhiều.
"Vậy thì không còn cách nào." Trần Lâm thở dài:
"Bây giờ phải tìm địa điểm khác thôi."
Từ Thần gật đầu, "Tôi sẽ ở lại đây vài ngày, cố gắng giải quyết nhanh vụ này."
"Biết rồi."
Đáp lời xong, Trần Lâm nhìn Lâm Dật.
"Phương diện này, ngươi cũng để ý một chút."
"Chỉ có mảnh đất đó là thích hợp, những nơi khác đều không ổn." Lâm Dật nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận