Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2265: Có đại nhân vật muốn tới (length: 7599)

Chàng trai trẻ mặc bộ âu phục màu đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ Hoàng gia bằng cao su, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã toát lên vẻ tinh anh.
Tên của người đàn ông là Từ Chính Sơ, gia đình làm về kinh doanh thực phẩm, không chỉ có tài năng xuất chúng ở thành phố dê, mà còn được xem là doanh nghiệp hàng đầu ở toàn bộ Trung Hoa.
Tài sản hơn 100 tỷ, đủ để cho hắn sinh ra cảm giác ưu việt như hạc giữa bầy gà.
Còn cô gái mà hắn gọi Tiểu Vũ, tên là Phương Vũ, gia đình làm về chế tạo thiết bị thông minh, tài sản cũng hơn 100 tỷ, hoặc có thể nói những người trong giới này của các cô, tài sản đều xấp xỉ nhau.
Trong xã hội hiện nay, khi mà giai cấp ngày càng cố hữu, họ vẫn luôn duy trì tính ưu việt của bản thân, rất bài xích người ngoài xâm nhập vào phạm vi của mình, cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Trong mắt họ, nếu như cùng với những cậu ấm cô chiêu bình thường, sẽ làm giảm thấp tầng lớp của bản thân.
Vì thế, trải qua thời gian dài, những người này ở Quảng Châu, đều là những người có địa vị cao nhất.
Cũng giống như đám người Tần Hán ở Trung Hải.
“Không đến mức thảm như anh nói đâu, người đến đây tối nay, chắc hẳn không phải người nghèo, đều là những nhân vật có mặt mũi ở Quảng Châu cả.” Cô gái tóc ngắn lên tiếng.
“Lời này em sai rồi, bình thường thì hai người họ không vào được, những nơi cao cấp như này thì bọn họ chưa xứng.”
Từ Chính Sơ vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía hắn.
“Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ các anh còn quen biết nhau?”
“Không quen, nhưng mà anh cũng có chút ấn tượng về hắn.” Từ Chính Sơ chỉ khúc khủyu mà nói:
“Trước đó, khi đua xe ở đường đua, hình như anh gặp hắn một lần, là người của đội khác, tài sản hình như chỉ có vài chục triệu, còn không bằng số lẻ nhà chúng ta, bình thường gặp dạng người như này, anh còn lười liếc mắt.”
“Không đến mức vậy chứ, vậy thì bọn họ vào bằng cách nào?”
Mấy người có chút bất ngờ, bởi vì buổi họp thường niên hôm nay, quy mô rất lớn, những người được vào, tài sản ít nhất cũng phải vài tỷ.
Một người chỉ có vài chục triệu thì không xứng vào đây.
“Ai mà biết được, có lẽ là mượn quan hệ của người khác để trà trộn vào thôi.” Từ Chính Sơ nhún vai, “Dù sao cũng cho phép dẫn người đến mà.”
“Nói cũng đúng.” Cô gái tóc ngắn thản nhiên nói:
“Ban tổ chức buổi họp thường niên càng ngày càng không nghiêm ngặt, đến loại người như này cũng có thể vào, làm giảm cả đẳng cấp đi mất.”
“Cũng hết cách thôi, nhưng chỉ cần chúng ta, đảm bảo vòng tròn của chúng ta không có rác rưởi là được.”
“Cái này còn phải nói sao, ai mà muốn chơi với mấy người tầng lớp thấp chứ, có chuyện gì đều không giúp được, chỉ kéo chân sau mà thôi.”
Nói xong, cô gái tóc ngắn nhìn Phương Vũ, nói:
“Tiểu Vũ, em xem đấy là được rồi, bọn em không phải người cùng một đẳng cấp, không cần thiết phải hạ mình mà bắt chuyện với anh ta.”
Phương Vũ gật đầu, không nói gì thêm, từ bỏ ý định tiến lên bắt chuyện.
Dù sao đồng bọn nói cũng có lý, với tài sản của mình thì thực sự không cần thiết.
Phương Vũ thầm thở dài trong lòng, tại sao lại không có một chàng trai nào vừa có tài sản xứng đôi với mình, vừa ưu tú xuất hiện vậy.
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, vài người đàn ông trung niên đi tới, còn đang ghé tai thì thầm, bàn tán gì đó không ngừng.
Thấy mấy người trung niên này đi xuống, Từ Chính Sơ có chút bất ngờ, tiến lên hỏi:
“Bố, chẳng phải bố đang ở trên kia bàn chuyện làm ăn, lát nữa mới xuống sao, sao lại xuống sớm vậy?”
“Bọn bố cũng vừa mới biết thôi, thư ký Ngô mời một vị khách quý nặng ký đến tham gia buổi họp thường niên hôm nay, nên xuống sớm để chuẩn bị một chút.” Bố của Từ Chính Sơ, Từ Kiêu Dương nói.
“Khách quý nặng ký?”
Từ Chính Sơ và những người khác nhìn nhau, trong giới ở Quảng Châu này, bố của mình và mấy người chú của mình đều là những người đứng đầu, gần như không tìm được ai lợi hại hơn họ.
Vậy thì khách quý nặng ký này là ai?
“Bố, bố nói người đó là ai vậy, bọn con quen biết không?”
“Các con chắc là đã nghe qua, nhưng không biết đâu, bố cũng chưa từng tiếp xúc qua, nên mới xuống đây sớm xem thế nào.” Từ Kiêu Dương nói.
“Còn có người mà bọn con không quen biết à?”
“Đối phương là người ở Trung Hải đến, tập đoàn Lăng Vân các con chắc phải biết chứ?”
“Đương nhiên biết, doanh nghiệp hàng đầu của Trung Hải, còn là doanh nghiệp dẫn đầu ngành bán dẫn ở Trung Quốc nữa, bọn con mà không biết mới là lạ.”
“Ồ, nhóc con cũng không tệ nha, cái này mà cũng biết.” Từ Kiêu Dương cười nói:
“Xem ra bình thường con cũng làm việc gì đó ra hồn đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Từ Chính Sơ đắc chí nói:
“Con không chỉ biết có vậy đâu, con còn biết, người phụ trách tập đoàn Lăng Vân tên là Kỳ Hiển Chiêu, chẳng lẽ hôm nay hắn tới?”
Nghe Từ Chính Sơ nói vậy, Từ Kiêu Dương và bạn bè của ông đều cười.
“Vừa mới khen con thì đã hớ ngay.”
“Hả? Chẳng lẽ người đến không phải Kỳ Hiển Chiêu?” Từ Chính Sơ ngạc nhiên hỏi.
“Tuy Kỳ Hiển Chiêu là người phụ trách tập đoàn Lăng Vân, nhưng không phải người sáng lập thực sự.”
Nghe đến đó, Từ Chính Sơ và những người khác đều kinh ngạc.
Vì tập đoàn Lăng Vân thành công lớn, nên bọn họ cũng âm thầm bàn luận, đồng thời nhất trí cho rằng người đó là người sáng lập tập đoàn, không ngờ lại là một người khác hoàn toàn.
“Nói thật với các con, người sáng lập thực sự của tập đoàn Lăng Vân là Lâm Dật Lâm tổng, mà tuổi tác lại không hơn các con là mấy.” Từ Kiêu Dương nói:
“Sau này các con phải học hỏi cậu ấy nhiều, đó mới là tấm gương thật sự để các con học tập.”
Kinh ngạc!
Từ Chính Sơ và đám bạn mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không ngờ, người sáng lập tập đoàn Lăng Vân, vậy mà lại cùng tuổi với mình!
Tin tức này khiến bọn họ không thể tin, thậm chí là không thể tưởng tượng được.
Trong lúc tự thảo luận, họ vẫn nghĩ, nếu như tập đoàn Lăng Vân lên sàn.
Chắc chắn sẽ trở thành con kỳ lân tài chính lớn nhất trong lịch sử, quy mô có thể lên đến vài vạn tỷ, thậm chí lên ngôi người giàu nhất Trung Quốc cũng không thành vấn đề.
Nhưng lại không ngờ, đối phương vậy mà lại bằng tuổi mình, thật sự là không thể tin nổi.
“Chuyện này không thể nào được chứ, tuổi còn trẻ quá, làm sao có thể có tiềm lực lớn như vậy?”
“Các con đừng dùng cách nghĩ của người bình thường để đánh giá cậu ấy, người cao ngạo như thư ký Ngô mà còn thừa nhận cậu ấy là một thiên tài, nên năng lực của cậu ấy là không thể nghi ngờ, chắc chắn phải vượt xa tất cả mọi người ở đây, kể cả chúng ta, khi đứng trước cậu ấy, có lẽ đều thua một khoảng rất xa.”
Nghe Từ Kiêu Dương nói, Phương Vũ đang đứng một bên im lặng tim đập loạn xạ.
Từ lâu, nàng đã muốn tìm một người bạn trai xứng đáng với mình.
Tuy những người trong giới này, về mặt tài sản, đều rất xứng với mình, nhưng ai cũng là công tử bột, còn lâu mới nói đến chuyện ưu tú.
Kết bạn với những người như vậy thì cũng không tệ, nhưng để ngưỡng mộ thì tuyệt đối không được.
Nhưng hôm nay, vị Lâm tổng của tập đoàn Lăng Vân kia, có vẻ vô cùng phù hợp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận