Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3382: Sát khí của ngươi quá nặng (length: 7665)

"Muốn về tìm vài cuốn sách xem thử, còn chưa kịp vào cửa đã bị đuổi ra ngoài, nếu không ta cũng không biết chuyện này."
"Ngươi nhìn mấy thứ đó làm gì? Đều là lừa người."
"Vốn dĩ ta cũng cảm thấy vậy, giờ nghĩ lại thì không phải." Lâm Dật nói:
"Cái gọi là công phu Đạo gia, là có thật, chỉ là không được hệ thống cho lắm."
Vừa nói, Lâm Dật vừa chăm chú nhìn Trương Hữu Phúc.
"Về điểm này, ngươi phải rõ hơn ta."
Trước đây, Lâm Dật không suy đoán nhiều về con người Trương Hữu Phúc.
Ngoài việc có chút tham tiền háo sắc, thì cũng không có tật xấu gì khác.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nội tình của Trương Hữu Phúc không hề đơn giản.
Khi mình ngồi thiền tĩnh tọa ở sau núi, hắn nhiều lần đều lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình, mà mình lại không hề hay biết.
"Hóa ra là chuyện này." Trương Hữu Phúc cười ha hả nói:
"Có nhiều thứ quả thật có chút hữu dụng, cốt lõi cũng là luyện khí cùng thế, vận dụng tốt hai phương diện này, mức độ của bản thân có thể tăng lên rất nhiều."
"Khí và thế..."
Hai chữ này Lâm Dật không lạ gì, nhưng cũng không dám chắc là mình hoàn toàn hiểu.
"Thấy chưa, ngươi không hiểu rồi." Trương Hữu Phúc cười tủm tỉm nói:
"Hôm nay sư huynh có thể cho ngươi một bài học, nếu không ngươi cứ nghĩ ta ngoài tham tiền háo sắc ra thì chẳng có gì khác."
"Không giấu gì ngươi, ta đúng là nghĩ vậy."
"Vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt."
Trương Hữu Phúc nghiêm túc nói:
"Nhưng ngươi cũng là người trưởng thành rồi, hẳn là hiểu rõ, trên trời chẳng có chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống, với lại sư huynh cũng có tuổi rồi, ngươi không thể để ta dạy không công chứ, ngươi không phải là người như vậy."
"Mau cút, một xu cũng không có."
"Mấy ngày không gặp, sư đệ ngươi keo kiệt quá."
"Ngươi đi theo cái hố tiền là ta đây, có mà chặt giò ra cũng xài không hết, đừng hòng vòi tiền ta."
"Thôi được, vậy chúng ta qua vài chiêu."
"Hả?"
Lời này vừa thốt ra, đám Lý Vĩnh Niên vô cùng ngạc nhiên.
"Sư phụ, đừng nghĩ quẩn chứ, sư thúc đánh một quyền là có thể tiễn người lên đường đấy."
"Sư phụ mà chết rồi, có lấy tiền công quỹ đi mua mộ không? Có ảnh hưởng tới bữa ăn của bọn mình không vậy?"
"Ổng sắp chết đến nơi rồi còn mua mộ làm gì, đào cái hố rồi vùi đại là xong."
"Con lâu rồi không có cơm ăn."
"Sư huynh nói có lý."
"Tụi con nít ranh này, muốn tạo phản phải không!"
Trương Hữu Phúc mắng một câu rồi đứng trước mặt Lâm Dật.
"Ngươi nhẹ tay thôi, thân này lão cốt đầu, e là không chịu nổi một quyền của ngươi đâu."
"Được."
Cách so tài của hai người rất đơn giản, chỉ là đấu sức hóa lực.
Mỗi người duỗi cánh tay phải ra, chạm vào nhau rồi dùng sức đẩy đối phương.
Vừa dùng lực một lần, Lâm Dật đã thấy không ổn.
Thông thường, với lực của mình, dễ dàng đạp đổ Trương Hữu Phúc.
Nhưng hắn vẫn bình yên đứng đó, không hề hấn gì.
Lâm Dật tăng thêm lực, nhưng thấy Trương Hữu Phúc vẫn hóa giải được lực đánh tới, thậm chí còn phản công lại, sức lực cũng không nhỏ.
Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Dật lại dùng lực, lần này, Trương Hữu Phúc không đỡ được nữa.
Thân người nghiêng về phía sau, Lâm Dật nhanh tay giữ hắn lại, mới không ngã.
"Ngươi dùng mấy phần lực?"
"Ba phần."
"Thế thì được rồi, bình thường với trình độ của ngươi, ta một phần cũng không đỡ nổi."
"Cho nên, đây chính là khí và thế mà ngươi nói?"
"Không sai."
Trương Hữu Phúc nói:
"Trong truyện võ hiệp, không phải hay nói khí dồn đan điền sao, cách nói đó đúng là có lý, nhưng chỉ nói một nửa, muốn khí dồn đan điền, còn cần thế như mãnh hổ, phải phát ra ngoài, sẽ có lợi rất nhiều trong việc tăng cường thực lực."
"Vậy sao nhiều năm như vậy, ngươi không dạy bọn họ?"
"Haiz, người bây giờ làm gì có thời gian học mấy cái này, cứ muốn cầm dao vào là xong, so với ngươi khổ luyện ba năm cũng có tác dụng hơn."
Lâm Dật gật đầu, Trương Hữu Phúc nói cũng có lý.
Trong thời buổi vũ khí nóng hoành hành như hiện nay, luyện mấy cái này thực sự không có tác dụng gì.
Cũng chính vì lý do đó, mà nhiều công phu bị thất truyền.
"Dù không có ai luyện, chắc cũng có một bộ phận nhỏ người sẽ nghiên cứu mấy cái này chứ."
Suy nghĩ của Lâm Dật rất đơn giản, dân số nước Viêm đông, dù chỉ có 0.01% người tiếp tục nghiên cứu, cũng đã là không ít người.
Đối với việc bổ sung cho Trung Vệ Lữ, sẽ có lợi ích rất lớn.
"Chắc chắn là có, chỉ là ta không biết thôi."
"Một vạn."
"Nói gì vậy, ta thật sự không biết."
"Mười vạn."
"Có thể đi hỏi lão đại Tử Tiêu cung, hắn là lão đại Hiệp hội Đạo giáo nước Viêm, hắn biết nhiều chuyện, có thể sẽ giúp được ngươi."
"Xem ra cần phải đến Tử Tiêu cung một chuyến."
"Ngươi chuẩn bị tâm lý một chút, tên Lý Phú kia tính khí rất kỳ quái, không biết có giúp ngươi không."
"Thử xem rồi biết." Lâm Dật nói:
"Nếu chỉ là kỳ quái thôi thì không vấn đề gì, nhưng nếu dám lên mặt, thì ta sẽ cho hắn một bài học, chút bản lĩnh này ta vẫn có."
Trương Hữu Phúc gật đầu, sư đệ của mình thân phận không hề tầm thường, muốn giải quyết Lý Phú, chắc không khó.
"Sư thúc, Tử Tiêu cung dẹp qua một bên, có thể giúp chúng ta lấy lại Thượng Thanh Cung không ạ." Lý Vĩnh Niên nói.
"Cái này đơn giản thôi, ta gọi điện thoại là được."
Lâm Dật cầm điện thoại lên, bấm số của Lương Nhược Hư.
Kể cho cô ấy nghe chuyện vừa xảy ra.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy, không cần tới mối quan hệ của Lương gia, chỉ với các mối quan hệ riêng của Lương Nhược Hư cũng đã có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.
Rất nhanh, Lâm Dật đã trao đổi xong với Lương Nhược Hư, nhìn Trương Hữu Phúc nói:
"Có sách gì liên quan không, ta muốn xem thử."
"Đi thôi."
Dưới sự dẫn đường của Trương Hữu Phúc, hai người đến Tàng Thư các.
So với Vụ Linh quan, ở đây lưu trữ văn thư nhiều hơn.
Trương Hữu Phúc cẩn thận chọn ra mười mấy quyển, thái độ rất nghiêm túc.
Trong chuyện chính sự, Trương Hữu Phúc vô cùng nghiêm túc.
Xem mười mấy cuốn sách ghi chép nội dung, Lâm Dật nhận ra trong đó các tài liệu rất lộn xộn, cần phải chỉnh lý lại.
Như vậy sẽ thích hợp hơn cho người hiện đại tu luyện.
"Điển tịch Thượng Thanh Cung, cũng ở đây sao?"
Trương Hữu Phúc gật đầu, "Chỉ có nhiêu đây."
"Mấy cuốn sách này ta mang đi nhé."
"Mười vạn, giá hữu nghị."
"Mấy thứ này ta không cần, ngươi dám lấy tiền, thì cân nhắc cho kỹ."
"Nhưng ngươi tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không để sư huynh thiệt, mấy thứ này sư huynh hiểu cả mà, sư huynh đều để ý hết."
"Mẹ kiếp." Lâm Dật mắng một tiếng, "Ta đi trước đây, tiền... lát nữa cho ngươi, còn về chuyện Thượng Thanh Cung thì lát nữa sẽ có người báo cho các ngươi về."
"Sư thúc ngầu! Cuối cùng cũng có thể về lại Thượng Thanh Cung!"
Mọi người reo hò, dù sao không ai muốn ở lại cái nơi chim không thèm ị này cả.
"Đợi một chút, sư huynh có lời muốn nói với ngươi."
Ngay khi Lâm Dật quay người định đi, Trương Hữu Phúc gọi hắn lại.
"Lời gì?"
"Bây giờ ngươi thế thì thừa mà khí thì thiếu, lại còn sát khí quá nặng, phải học cách tĩnh tâm lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận