Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2153: Đầu mối ngõ cụt (length: 7299)

Đối với hai người mà nói, đó là một điểm đáng ngờ vô cùng lớn.
Nhưng bây giờ, người duy nhất bị nghi ngờ, chính là cô bảo mẫu này, nhất định phải bắt nàng quay trở lại mới được.
"Lý ca, tôi cảm thấy bây giờ có thể ra tay."
"Có cần chúng tôi cung cấp thông tin về hung thủ không?" Dương Na cầm điện thoại di động, "Tôi có thể gọi điện thoại cho chị tôi hỏi thử."
"Cái này không cần, tôi đã theo yêu cầu của chị cô lấy thông tin về phương diện này rồi, người của chúng ta cũng đã đi điều tra từ sớm, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức thôi."
Nói xong, Lý Tường Huy đứng lên, "Tôi gọi người, dẫn các cô đi xem đứa bé."
"Tốt tốt tốt, cám ơn ngài."
Lý Tường Huy sắp xếp Trương Tử Hân dẫn hai người đi, sau đó nói với Lâm Dật:
"Việc bắt giữ phía sau, các cậu phụ trách đi, tôi không đi theo."
"Không vấn đề."
Vụ án tiến triển đến đây, trên cơ bản đã rõ chân tướng.
Chỉ cần bắt được cô bảo mẫu đã mất tích là có thể khép án.
"Lý ca, có chuyện rồi."
Ngay khi hai người đang tổng kết các chi tiết trong vụ án, Cố Diệc Nhiên từ bên ngoài, vội vã chạy tới.
"Có chuyện gì?"
"Tại khu Tân Bạn Thân có người nhảy lầu, hình dáng người c·h·ế·t giống bảo mẫu một cách kinh khủng, tôi đã cho Trương Bằng đi xác minh thông tin, nhưng qua ảnh chụp gửi về từ hiện trường thì thấy, rất có thể là cùng một người."
"T·ự ·t·ử?!"
Nghe vậy, vẻ mặt của cả hai đều biến sắc, Lý Tường Huy thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ là sợ tội t·ự ·t·ử?"
"Có lẽ có khả năng này." Cố Diệc Nhiên nói:
"Khu Tân Bạn Thân đã có lịch sử hơn ba mươi năm, thuộc khu phố cổ Trung Hải, sau khi nàng g·i·ế·t người thì trốn đến đó, sau đó lương tâm trỗi dậy, sợ tội t·ự ·t·ử."
"Nhưng nếu như lá gan của nàng thật sự nhỏ như vậy, thì hẳn không có can đảm g·i·ế·t người, dù sao trước khi c·h·ế·t đứa bé đã bị n·g·ư·ợ·c đãi, nếu không phải là người có t·h·ủ ·đ·o·ạ·n độc ác thì căn bản sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Một nghi vấn lớn trỗi dậy trong lòng ba người.
Vốn tưởng rằng có thể khép án, nhưng không ngờ vụ án lại trở nên khó phân biệt.
"Chúng ta đừng đứng ngây ra đây nữa, đi hiện trường vụ án xem thử chuyện gì đã xảy ra." Lý Tường Huy nói.
Ba người rời khỏi cục, sau đó lên xe, khoảng một tiếng sau thì tới khu Tân Bạn Thân.
Khi ba người chạy tới đây thì hiện trường đã được bảo vệ.
Nhưng vì đã thông báo trước, t·h·i thể vẫn chưa được di chuyển đi.
Lâm Dật kiểm tra qua loa một chút, vì nhảy từ tầng năm xuống, mặc dù người đã c·h·ế·t nhưng hình dạng vẫn còn nguyên vẹn, không bị nát thịt, dễ dàng nhận ra, người c·h·ế·t chính là bảo mẫu của Đổng Uyển Gia.
Trên t·h·i thể cũng không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, thông qua tình hình tại hiện trường có thể dễ dàng đoán ra, người c·h·ế·t là t·ự ·t·ử, không có thêm thông tin đáng chú ý nào.
Kiểm tra t·h·i thể xong, ba người Lâm Dật đi đến phòng thuê của bảo mẫu, đồng thời gặp được chủ nhà.
Đó là một người phụ nữ trung niên, tóc uốn xoăn, tầm hơn năm mươi tuổi, rất phù hợp với hình tượng và khí chất của bà chủ nhà.
"Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, người c·h·ế·t chuyển đến đây khi nào?"
"Nàng ấy chuyển đến bốn năm ngày trước, đã trả tiền thuê ba tháng, mới mấy ngày đã xảy ra chuyện thế này, thật là đáng sợ, phòng của tôi không ai dám thuê mất, thật là xui xẻo."
Đối với những người dân lao động thì lợi ích của bản thân mới là điều họ quan tâm nhất.
Còn m·ạ·n·g người, chỉ cần không liên quan tới mình thì không cần bận tâm.
"Bốn năm ngày?"
Nghe vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy có gì đó không ổn.
Theo giám định của p·h·áp y, Đổng Uyển Gia c·h·ế·t ba ngày trước.
Theo lý thuyết, dù là bốn hay năm ngày, thì khi nàng đến, Đổng Uyển Gia chắc hẳn vẫn chưa có chuyện gì, mà tại sao nàng lại chuyển đến chỗ này?
Điều này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
"Mọi người nói xem, có thể nào nàng ta đã mang theo người c·h·ế·t đến đây không?" Cố Diệc Nhiên hỏi.
Lý Tường Huy quay đầu nhìn về phía chủ nhà, "Khi đó nàng ấy đến một mình sao?"
"Đến một mình, lại không có hành lý gì cả, sau khi tôi đưa chìa khóa cho nàng ấy thì nàng ấy vào ở luôn, lúc đó tôi đã thấy người này kỳ quái rồi, nhưng nàng ấy đã trả tiền rồi, nên tôi cũng không quan tâm nữa."
"Điểm này có thể điều tra sau, hỏi thêm những người hàng xóm phía dưới là sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi."
Lâm Dật nói.
Lý Tường Huy gật đầu, cảm ơn chủ nhà, sau đó ba người đi đến phòng trọ.
Bên trong căn phòng, so với những gì họ tưởng tượng thì sạch sẽ hơn.
Chỉ có trên mặt bàn hơi bừa bộn, còn thừa chút cơm canh.
Những chỗ khác thì không có dấu vết sinh hoạt, thậm chí cả chăn ga trên g·i·ư·ờ·n·g cũng không có.
"Lý ca, có p·h·át hiện mới."
Khi hai người đang kiểm tra trong phòng, Cố Diệc Nhiên cất tiếng gọi, trên tay cầm vài tờ giấy lớn nhỏ khác nhau.
Hai người bước qua nhìn thì thấy bên trên viết đầy chữ "Thật x·i·n ·l·ỗ·i".
Tuy chỉ là ba chữ lặp đi lặp lại, nhưng lại thể hiện sự sám hối sâu sắc.
Lâm Dật cầm vài tờ lên xem qua.
Một trong số đó là hợp đồng thuê nhà khổ giấy A4, hai tờ còn lại là hóa đơn mua đồ.
Nhưng cả ba tờ giấy này đều có một điểm chung, ở bất cứ chỗ nào có thể viết thì đều có chữ "Thật x·i·n ·l·ỗ·i".
"Những thứ này chắc hẳn là do người c·h·ế·t Lý Hữu Lan để lại, chắc vì không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm, nên đã viết lặp đi lặp lại những chữ này, hy vọng có thể được sám hối và thứ tha." Lâm Dật phân tích.
"Nhưng vấn đề là, người đã g·i·ế·t rồi, còn sám hối thì có tác dụng gì? Nếu thực sự có lương tâm thì không nên làm những chuyện đó ngay từ đầu chứ."
"Tôi cảm thấy phân tích của chúng ta sai rồi, Lý Hữu Lan có động cơ g·i·ế·t người, nhưng động cơ này hoàn toàn không đủ để giải thích cho việc nàng g·i·ế·t Đổng Uyển Gia." Lâm Dật nói:
"Giống như lời Lý ca vừa nói, hung thủ nhất định là một người có t·h·ủ ·đ·o·ạ·n đ·ộ·c ác, mà ba tờ giấy này lại tràn ngập chữ "Thật x·i·n ·l·ỗ·i", chứng tỏ nàng ta là người có lương tri, chẳng lẽ chỉ vì không được trả lương mà lại g·i·ế·t người sao, nói vậy cũng có hơi gượng ép."
"Tiếp theo, theo như thông tin trên hợp đồng thuê nhà thì Lý Hữu Lan chuyển đến năm ngày trước, lý do nàng chọn lúc đó để chuyển đến, chứng minh rằng Đổng Uyển Gia đã gặp chuyện rồi, xuất phát từ lương tâm và sợ hãi, nàng không dám ở lại một mình trong biệt thự nữa, nên mới chuyển đến đây."
"Nhưng vấn đề là, khi nàng ấy tới thì Đổng Uyển Gia vẫn chưa bị sao, tại sao phải chuyển đến?" Cố Diệc Nhiên đưa ra thắc mắc.
"Trong chuyện này chắc chắn vẫn còn những điều chúng ta chưa làm rõ được, ví dụ như làm sao mà nàng ta lại gửi tin báo bình an cho người thân của người c·h·ế·t được? Vì vậy những thông tin liên quan tới nàng ta, vẫn cần phải tiếp tục điều tra, chắc chắn vẫn còn nhiều điều đáng để khai thác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận