Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2269: Quái dị (length: 7469)

Đang ăn cơm, Kỷ Khuynh Nhan nghe được tin về tai nạn xe cộ, lòng cũng căng thẳng theo.
Mọi người trong phòng cũng vậy, dù sao tai nạn xe cộ không phải chuyện nhỏ.
"Ai bị tai nạn xe cộ vậy?"
"Anh Lý ở chỗ làm của ta." Lâm Dật vội nói, "Mọi người đừng ăn nữa, cùng ta về xem sao."
"Được."
Kỷ Khuynh Nhan cũng đặt đũa xuống, cùng Lâm Dật thu xếp nhanh rồi để Ngô Phi Dược chở đến sân bay, về thẳng Trung Hải.
Trên đường đi, Lâm Dật gọi điện thoại cho Miêu Quốc Phong.
Nhưng câu trả lời nhận được lại khiến lòng hắn nguội lạnh một nửa.
Lý Tường Huy vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, đã cùng toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện hội chẩn, nhưng vẫn không thể xác định liệu có cứu được không.
Nhưng Lâm Dật vẫn dặn Miêu Quốc Phong, phải cứu Lý Tường Huy bằng mọi giá, còn mình sẽ lo toàn bộ tiền thuốc men.
Sắp xếp xong chuyện ở Trung Hải, Lâm Dật chìm vào suy tư.
Hắn rất muốn xem đây là một vụ tai nạn bất ngờ, nhưng vẫn không làm được.
Luôn cảm thấy có âm mưu ẩn trong chuyện này.
Nhưng vụ án Mã Đức Hồng, thế lực có thể liên lụy đến là Hồng Môn Hồng Kông.
Mà giờ, bọn họ đã bị tiêu diệt, không thể nào tổ chức những việc này được.
Cho nên hiện tại, tất cả mũi nhọn đều hướng về một người.
Chính là kẻ thực sự đã giết Mã Đức Hồng!
Nói cách khác, đó là nội gián trong ngành công an!
Từ giờ, vụ án này do đích thân mình tiếp nhận.
Không giao cho ai khác nữa, có lẽ sẽ còn xảy ra chuyện.
Hơn hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Trung Hải, Trương Siêu Việt đã đến đón bọn họ.
"Tình hình ở bệnh viện sao rồi?"
Trên đường đi, Lâm Dật đã dặn Trương Siêu Việt đến bệnh viện theo dõi tình hình của Lý Tường Huy, về tình hình bệnh viện, anh ta hiểu rất rõ.
"Đưa đến bệnh viện được hơn hai tiếng rồi, nhưng tình hình vẫn không tốt lắm, bác sĩ nói chưa qua cơn nguy hiểm, có cứu được không thì phải xem ý trời."
"Cụ thể bị thương những chỗ nào?"
"Sọ não, xương sườn, gan đều bị vỡ, mất máu quá nhiều, có thể nói là một vụ tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng." Trương Siêu Việt nói:
"Viện trưởng Miêu nói với tôi, hi vọng anh về nhanh, ca phẫu thuật này để anh làm thì cơ hội thành công có lẽ sẽ cao hơn."
Lâm Dật gật đầu, "Tình hình Lăng Hàn thế nào?"
"Cô ấy gần như không sao, chỉ bị thương ở cánh tay, bó bột với băng là được, về tĩnh dưỡng là khỏi." Trương Siêu Việt vừa lái xe vừa nói:
"Nhưng chúng tôi cảm thấy chuyện này hơi lạ, có vẻ không bình thường."
"Lạ chỗ nào?"
"Tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng, đầu xe chạy nhanh đã móp hẳn vào, gây ra tai nạn xe cộ mức độ này, xe gây tai nạn cũng chẳng tốt hơn gì, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khả năng điều khiển, nếu là xe bình thường thì không chừng đã không lái nổi rồi, nhưng camera giám sát cho thấy, sau khi đâm người xong, tài xế gây tai nạn liền chạy mất dạng."
"Vậy anh nghi ngờ, chiếc xe đó đã bị ai đó giở trò?"
Trương Siêu Việt gật đầu.
"Là chiếc Subaru màu đen, đời 2016, đặc biệt thích hợp để độ, hồi trước tôi cũng từng chơi mấy chiếc."
"Bên cảnh sát giao thông có tin gì không?" Lâm Dật khẽ hỏi.
"Bên đó thế nào tôi không rõ lắm, tình hình cụ thể còn phải hỏi kỹ một chút."
Lâm Dật tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
"Lái nhanh lên đi."
Liên tục vượt mấy đèn đỏ, chưa đến nửa tiếng, Trương Siêu Việt đã lái xe đến bệnh viện.
"Tôi có cần đi theo anh không?" Vừa xuống xe, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Anh bảo Siêu Việt đưa em về đi, tình hình trên kia chắc là hỗn loạn cả lên, không thể nào lo cho em được."
"Vậy em về trước." Kỷ Khuynh Nhan giơ tay làm dấu bên tai, "Nếu có cần gì em làm, thì gọi cho em nhé."
"Được."
Sau khi xuống xe, Lâm Dật đi ngay đến trước cửa khu phòng phẫu thuật nội trú số ba.
Thấy một đám người đang tụ tập ở đó.
Có đồng nghiệp bên phân cục Tân Sơn, còn có cả lãnh đạo cấp trên và người nhà Lý Tường Huy.
"Anh Huy thế nào rồi?" Lâm Dật nhìn Trương Huy hỏi.
"Bác sĩ bệnh viện đều vào rồi, tình hình cụ thể bọn tôi cũng không rõ, đang chờ tin đây."
Trương Huy chỉ sang một bên, nơi người phụ nữ đang ngồi.
"Đó là chị dâu, chắc là anh lần đầu gặp đúng không."
Lâm Dật gật đầu, đi tới chào hỏi.
"Chị dâu, chị đừng lo lắng, em đã gọi cho bệnh viện rồi, sẽ làm hết sức để ca phẫu thuật được thành công, tất cả chi phí em sẽ chịu hết, tuyệt đối không sao đâu."
"Cảm ơn cậu." Người phụ nữ lau nước mắt nói.
"Mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi, em vào xem tình hình."
"Bên trong đang phẫu thuật, anh vào được sao?"
"Người ở đây em quen hết, vào không có vấn đề gì, mọi người cứ chờ tin của em."
Lâm Dật không nói nhiều, cũng không hỏi thêm tình hình gì nữa, đẩy cửa bước vào phòng phẫu thuật.
Thấy có người đột nhiên đi vào, y tá phụ tá định lên tiếng thì thấy là Lâm Dật nên đưa anh vào.
"Lâm chủ nhiệm anh tới rồi."
"Đi chuẩn bị cho tôi áo phẫu thuật."
"Vâng."
Y tá rất nhanh tay, chưa đến một phút đã chuẩn bị xong áo phẫu thuật.
Khi Lâm Dật đến nơi thì thấy cả Lý Sở Hàm ở đó.
Nhưng hai người chỉ liếc mắt nhau rồi gật đầu.
Tình hình hiện tại đang khẩn cấp, không thích hợp để nói chuyện khác.
Sau khi chuẩn bị xong hết, Lâm Dật nhìn thoáng qua tình hình của Lý Tường Huy, lập tức cau mày, tình hình còn tệ hơn cả tưởng tượng của mình.
Nhưng lúc này, chỉ còn cách toàn lực ứng phó.
Mười mấy tiếng liên tiếp trôi qua, cho đến hơn hai giờ sáng, Lâm Dật mới kết thúc mũi khâu cuối cùng.
Ca phẫu thuật cường độ cao, khiến anh khi khâu xong mũi cuối cùng cũng thấy kiệt sức.
Bởi vì các bác sĩ khác đều đã thay phiên nhau nghỉ ngơi, ăn cơm, chỉ có Lâm Dật vẫn kiên trì.
Không trụ nổi nữa thì anh lại uống một chai nước đường glucose, bổ sung năng lượng cho bản thân, một mực kiên trì đến rạng sáng.
Khi Lý Tường Huy được đẩy ra, Lâm Dật ngồi bệt xuống đất, cảm giác cơ bắp đau nhức giống như vừa chạy mấy chục cây số.
Mấy cô y tá trẻ chạy tới giúp Lâm Dật xoa bóp.
Trong mắt họ, một người từ đầu đến cuối, có thể kiên trì hoàn thành một ca phẫu thuật lớn thế này, mà không mắc một sai lầm nào, thì đừng nói là ở Trung Hải, dù là toàn Hoa Hạ e là chỉ có mình Lâm chủ nhiệm làm được.
Không lâu sau, Lý Sở Hàm cũng từ bên ngoài đi vào, dịu dàng ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Dật.
"Anh còn chịu được chứ, tôi bảo người đưa anh đi nghỉ ngơi lát nhé."
"Không sao, khỏe hơn nhiều rồi." Lâm Dật cười khổ nói:
"Người được đưa đến ICU rồi chứ?"
"Sẽ theo dõi hai ngày, nhưng tôi thấy chắc không có vấn đề gì." Lý Sở Hàm gật đầu, khẽ giơ ngón tay cái lên với Lâm Dật, "Anh giỏi thật đấy."
Lâm Dật lộ vẻ tươi cười, dịu dàng nhìn Lý Sở Hàm.
Lý Sở Hàm cũng hơi mệt, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ truyền cho nhau những sức mạnh ấm áp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận