Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2239: SamSung Lý gia biến cố (length: 7433)

Toàn bộ quá trình không sai lệch nhiều lắm kéo dài hơn một giờ, bác sĩ chủ trị của Bệnh viện Nhân Dân, thần sắc nhẹ nhõm đi ra.
"Bác sĩ, tình hình phạm nhân thế nào rồi?" Vương Mỹ Giai tiến lên hỏi.
"Bị xuất huyết não, nhưng lượng máu chảy ra không nhiều, hiện tại huyết áp đã xuống, sau này chịu khó hồi phục, vấn đề không lớn." Bác sĩ nói:
"Nhưng về sau phải chú ý nhiều một chút, thuốc hạ huyết áp nhất định phải theo dõi, nếu như lại xảy ra chuyện, nhẹ nhất cũng là thành người thực vật."
"Không thể nào."
Vương Mỹ Giai lập tức phủ quyết: "Việc này do chính tôi phụ trách, thuốc hạ huyết áp mỗi ngày đều chuẩn bị đầy đủ."
Nói xong, Vương Mỹ Giai nhìn về phía giám ngục bên cạnh, "Tiểu Đường, cậu nói xem, có phải vậy không."
Đường Dũng Quân gật đầu, "Thuốc của hắn, đều do tôi mỗi ngày đưa tới, cũng tận mắt thấy hắn uống hết thuốc, đáng lẽ không thể xảy ra tình huống này."
"Vậy thì lạ." Bác sĩ nói:
"Người đưa tới khi nãy, huyết áp đều 210, nếu như đã uống thuốc, không thể như vậy được."
"Tôi cũng thấy khó hiểu."
"Có phải thuốc của các cậu hết hạn rồi không?"
"Sao có thể." Vương Mỹ Giai khẳng định nói:
"Mấy chỗ như chúng tôi thuốc men đều do trung tâm mua sắm, nếu có thuốc quá hạn, xưởng sản xuất không gánh nổi trách nhiệm này đâu."
"Vậy thì phải truy tìm nguyên nhân khác thôi, hỏi những người khác xem, có phải do tâm tình quá khích dẫn đến không, nguyên nhân cũng do nhiều phía mà ra."
"Được, cảm ơn."
Bệnh nhân không sao, Lâm Dật cùng Vương Mỹ Giai cũng không ở lại thêm.
Chuyện còn lại, người của phân cục có thể xử lý tốt, cũng không cần đến bọn họ.
Hai người đi ra bệnh viện, sau đó về xe, hướng phân cục lái.
"Vương chủ nhiệm, tôi muốn hỏi một chút, người vừa mới được đưa vào bệnh viện, có phải tên là Tôn Học Cường không?"
"Ừm? Sao cậu biết?"
"Chẳng phải cô cho tôi một gói thuốc à, phía trên ghi tên Tôn Học Cường đấy."
"Thảo nào Tiểu Hàn cứ khen cậu mãi, khả năng quan sát này, quả thực không tầm thường." Vương Mỹ Giai nói:
"Nhưng tôi khó hiểu, đang yên đang lành, sao lại bị xuất huyết não được, toàn bộ trại tạm giam, hết thảy chỉ có hai người cao huyết áp, Mã Đức Hồng thì chết rồi, Tôn Học Cường thì lại vì vấn đề huyết áp phải nhập viện, tôi lại phải về viết kiểm điểm."
"Chẳng lẽ cô không thấy, chuyện này rất bất thường à?"
"Nào chỉ là bất thường, quả thực là quá bất thường ấy chứ."
"Tôn Học Cường cùng Mã Đức Hồng đã chết, đều là trong tình huống bình thường vẫn uống thuốc, bỗng nhiên cao huyết áp." Lâm Dật nói:
"Nếu chỉ có Mã Đức Hồng như vậy, còn có thể nói là trùng hợp, nhưng Tôn Học Cường cũng như vậy, thì rất kỳ quái."
"Đúng vậy."
Vẻ mặt Vương Mỹ Giai nghiêm túc hẳn lên, "Nhưng hai người kia, hình như cũng rất bình thường, cũng không có gì đáng chú ý cả, thân phận cũng không liên quan hay chồng chéo nhau, lần lượt đều xảy ra chuyện như vậy, thì vô cùng kỳ lạ."
"Cho nên còn phải tiếp tục điều tra nữa."
Rất nhanh, Lâm Dật đưa Vương Mỹ Giai về, "Vương chủ nhiệm, hôm nay đến đây thôi, sau này có việc lại liên hệ."
"Được."
Đưa xong Vương Mỹ Giai, Lâm Dật lái xe về phân cục Tân Sơn, sau đó ngồi vào máy vi tính, bắt đầu tìm đọc tư liệu của Tôn Học Cường.
Theo hồ sơ ghi chép của phân cục Tùng Giang cho thấy, Tôn Học Cường là một công nhân làm thuê vào thành phố.
Vì say rượu đánh nhau bồi thường không nổi tiền, nên bị giam ở đây một tháng.
Trong hồ sơ của hệ thống công an, hắn cũng không có tiền án tiền sự gì, nói chung, là một người rất trong sạch.
Cho nên hắn và Mã Đức Hồng so ra, có bản chất khác nhau.
Không ai có lý do hãm hại hắn.
Nhưng hai người lại xảy ra chuyện giống nhau, điểm này vô cùng kỳ quái.
"Đang nghĩ gì thế, ngồi đó bất động vậy?"
Ngay lúc Lâm Dật đang ngẩn người, Lý Tường Huy từ ngoài đi vào.
"Trong tay có vụ án đang bế tắc, tôi đang nghĩ manh mối đây."
"Là vụ án do phân cục Tùng Giang chuyển tới à."
Lâm Dật gật đầu, kể lại sự tình đã xảy ra, cho Lý Tường Huy nghe một lượt.
"Vậy thì có chút kỳ lạ, đề nghị cậu theo hướng dược phẩm mà tìm hiểu." Lý Tường Huy nói:
"Nếu như thuốc không có vấn đề, rất không thể xảy ra chuyện như vậy."
"Ý anh là bảo tôi kiểm tra số thuốc kia sao?"
"Cứ tra thử xem, dù sao đây là chỗ duy nhất có thể tra được, biết đâu lại có thu hoạch."
Nghe Lý Tường Huy đề nghị, Lâm Dật nhớ tới khi nãy, lời bác sĩ ở bệnh viện nói.
Bác sĩ đó cũng nói, có thể do thuốc có vấn đề, nhưng bị Vương Mỹ Giai phủ nhận.
Nhưng đúng như Lý Tường Huy nói, ngoài điểm này ra, dường như cũng không còn chỗ nào có thể điều tra nữa.
Nói xong, Lâm Dật gọi điện thoại cho Vương Mỹ Giai.
"Lâm cảnh quan, có phải tìm tôi có việc không?"
"Tôi muốn điều tra số thuốc bọn họ đang uống, có thể đưa cho tôi mấy mẫu không?"
"Cậu cũng nghi ngờ là do thuốc có vấn đề sao?"
"Trước hết cứ theo hướng này mà làm thôi, nếu không thì cũng chẳng còn đường nào để điều tra."
"Ừm, được thôi." Vương Mỹ Giai rất hào phóng nói:
"Tôi sẽ tranh thủ thời gian đưa thuốc đến khoa xét nghiệm, chờ có kết quả tôi sẽ báo cho cậu."
"Cũng được, phiền Vương chủ nhiệm rồi."
"Cậu đẹp trai như thế, làm sao coi là phiền được, nhưng mà nếu mà thay một người xấu xí, chắc sẽ không được đâu, ha ha..."
"Ha ha..."
Hai người cười nói vài câu rồi cúp máy, còn lại là chờ kết quả xét nghiệm.
Reng reng reng _ _ _ Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Hà Viện Viện gọi tới.
"Người của Samsung đã tới, nhưng có vẻ như không muốn lấy tiền, việc này là sao các anh đã nói thế nào?"
"Không lấy tiền? Tiền gì? Có phải cô vẫn chưa tỉnh ngủ không đấy." Lâm Dật cạn lời nói.
"Người tốt như tôi đây, sao có thể ngủ gật trong giờ làm việc được chứ."
Hà Viện Viện không biết xấu hổ nói:
"Cũng là chuyện hợp tác ba bên, người đại diện phía Samsung, đã tới trước một ngày, cùng tôi và Kỳ ca đích thân gặp mặt, số tiền đầu tư ban đầu 18 tỷ, bọn họ muốn trì hoãn nửa năm, rồi mới chuyển tiền đến."
Nghe Hà Viện Viện nói chuyện, Lâm Dật hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó Lý Vinh Trân đến Hoa Hạ, đã từng cùng mình và Kỷ Khuynh Nhan trò chuyện về chuyện hợp tác.
Nhưng mà mình không để trong lòng, giao hết cho Kỷ Khuynh Nhan xử lý, đoán chừng chuyện này, đã được đưa vào danh sách quan trọng.
"Cô chắc chắn là người của Samsung nói như vậy chứ?"
"Tôi không có bị điếc, sao có thể nghe nhầm được." Hà Viện Viện cạn lời nói:
"Nhưng bọn họ không nói là không cho, chỉ nói muốn trì hoãn nửa năm, đến lúc đó sẽ chuyển tiền đến trước, còn nói có thể tính lãi, còn về phần tiền công trình giai đoạn đầu, muốn chúng ta cùng tập đoàn Mitsui chi ra."
Nghe được tin này, Lâm Dật nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Việc này là do Lý Vinh Trân chủ động tìm mình để nói chuyện, mà hơn nữa cô ta rất rõ ràng mình là ai.
Mục đích hợp tác với mình, cũng không phải là cái gọi là hợp tác cùng có lợi, mà chỉ là để chống lại sự công kích của Cộng Tể hội thương nghiệp.
Theo lý mà nói, bọn họ đáng lẽ vô cùng tích cực mới phải, rất không thể nào bày ra trò yêu quái này.
Vậy đây là tình huống gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận