Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2993: Thân tử thời gian (length: 7579)

Nghe nói như thế, mấy người đều nghe sửng sốt.
Có thể để cha mình nói ra như vậy, vậy thì thân phận của đối phương, liền phải lợi hại hơn trong tưởng tượng của mình nhiều!
"Cha, bọn họ làm gì vậy? Trông đều có chút lạ mặt." Lý Bân nói.
"Vì đẳng cấp của các con còn chưa đủ, bọn họ không chỉ có thân phận đặc thù, mà giá trị con người cũng không thua gì nhà họ Lý."
Người đàn ông trung niên liếc nhìn hai đứa con mình, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, nói:
"May mà lần này không gây ra chuyện lớn, nếu mà làm cho người kia không vui, thì nhà họ Lý với nhà họ Trịnh ngày mai sẽ biến mất!"
"Người đàn ông ngồi xe lăn, có năng lượng lớn như vậy sao?" Lý Nhu bất ngờ hỏi.
"Cha nói không phải hắn, mà là người con kéo đến, nếu cha không nhầm, hắn chắc là người sáng lập tập đoàn Lăng Vân."
"Tập đoàn Lăng Vân!"
Mấy người đồng thanh thốt lên, vẻ kinh hãi trên mặt không tài nào giấu được.
"Cha không lầm đâu, trước kia đi Trung Hải gặp một lần rồi."
Người đàn ông trung niên nhìn Lý Nhu nói: "Sau này con phải thành thật một chút, may lần này không náo ra chuyện gì lớn, không thì nhà họ Lý phải gặp nạn theo đó."
Lý Bân bên cạnh sắc mặt khó coi, thậm chí có chút xấu hổ.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một gã trai trẻ đẹp mã, ai ngờ lại có năng lượng lớn đến vậy!
Với tầm ảnh hưởng của tập đoàn Lăng Vân trên cả nước, dù mười nhà họ Lý, cũng không so sánh được.
Cùng lúc đó, Lâm Dật và mọi người cũng đã về tới phòng bệnh, còn khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi, họ cũng không để trong lòng.
Về không lâu thì vợ Lưu Hồng mua ít đồ ăn trở về.
Lâm Dật và mọi người ăn tạm ở bệnh viện chút rồi ai về nhà nấy.
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Dật chuẩn bị về tìm Lương Nhược Hư.
Nhưng trước khi về, anh còn cùng Ninh Triệt ra ngoài dạo một hồi, mua chút quà cho đứa trẻ.
Vì biết trước Lâm Dật về, Lương Nhược Hư làm chút đồ ăn, tuy không được đẹp mắt lắm, nhưng hương vị cũng không tệ.
Đến tối sau khi ngủ thì lại giày vò đến nửa đêm, mới an tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Dật rời giường thì trong nhà chỉ còn Lương Nhược Hư với đứa trẻ, còn Trầm Thục Nghi và Lương Tồn Hiếu đều đi làm rồi.
"Hôm nay ở nhà có sắp xếp gì không?"
"Không có, ở nhà cùng anh."
"Em cũng không cần anh ở bên cạnh, anh dành nhiều thời gian cho đứa trẻ đi, nó giờ chả có chút cảm giác gì với người cha này cả."
Lâm Dật ngồi xếp bằng trên mặt đất, ôm eo Lương Nhược Hư, nói:
"Vấn đề là, làm sao để bù đắp đây?"
"Ra ngoài đi dạo đi, Hoàn Cầu Ảnh Thành." Lương Nhược Hư nói:
"Trước kia em cũng muốn đi, bây giờ con cũng lớn rồi, có thể ra ngoài đi chơi được."
"Vậy thì còn chờ gì nữa, đi thay đồ thôi."
"Vậy anh trông con đi."
"Được thôi."
Nhưng vừa thấy Lương Nhược Hư đi, đứa trẻ đã khóc, Lâm Dật có chút mơ hồ.
Tuy rằng là cha của hai đứa trẻ, nhưng với việc dỗ dành thì anh chẳng có tí kinh nghiệm nào.
"Con trai anh khóc kìa, sao anh xử lý đây?"
"Tự mà tìm cách." Lương Nhược Hư nói: "Nó cũng là con trai của anh."
Lâm Dật sờ cằm, nhìn đứa con trai một tuổi của mình.
"Ba ba hôm nay sẽ đưa con làm chuyện của đàn ông nên làm."
Nói xong, Lâm Dật lấy điện thoại ra, bật video gái xinh cho đứa trẻ xem.
Ước chừng nửa giờ sau, Lương Nhược Hư rửa mặt xong, nhìn thấy Lâm Dật đang cho con xem video thì tức đến dựng trán.
"Để mẹ em nhìn thấy anh cho nó xem điện thoại, chắc chắn bị đánh đó."
"Vấn đề là nó cứ khóc mãi, em cũng chịu nó luôn."
"Vậy thì nghĩ cách khác đi, những giây phút quan trọng giữa ba con đó, sau này anh muốn có lại cũng không được đâu."
"Sao lại không được, nó sống đến 80 tuổi, chả lẽ không vẫn là con trai anh à."
"Vấn đề là, nó sẽ không còn là trạng thái bây giờ."
Lời của Lương Nhược Hư chạm đến nơi sâu thẳm trái tim của Lâm Dật.
Đợi đến khi con lớn thì dường như không còn thuộc về cha mẹ nữa.
Lương Nhược Hư trở lại phòng, thay một chiếc quần ống lam, dài tới bắp chân.
Mái tóc dài xõa tự nhiên sau gáy, giữa lúc giơ tay nhấc chân toát lên vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
"Đi thôi, ra ngoài hít thở không khí."
"Còn chưa chuẩn bị xong nữa." Lương Nhược Hư nói:
"Bây giờ mà mang con ra khỏi cửa, thì như chuyển nhà ấy."
Nói rồi Lương Nhược Hư lấy ra một chiếc túi xách, bên trong là tã, giấy ướt, bình nước và đồ ăn vặt, thật không khác gì chuyển nhà cả.
"Vất vả cho em rồi."
Nghe Lâm Dật nói vậy, Lương Nhược Hư kéo khóa túi.
"Con lớn thế rồi còn nói gì nữa." Lương Nhược Hư nói:
"Anh chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi, còn lại thì không cần để ý đâu."
"Không thể nói thế được, có một số trách nhiệm và nghĩa vụ, anh vẫn nên làm hết sức."
"Anh đó, chỉ cần lo kiếm tiền thôi, đến lúc đó anh để dành tiền mua nhà mới cho con."
"Ha ha..."
Lâm Dật bật cười.
Ước chừng đến lúc đó, cũng chẳng cần người khác, dựa vào mối quan hệ của mẹ vợ thôi.
Chỉ cần tin này vừa truyền ra, sẽ có người ôm giấy chứng nhận nhà đất đến xếp hàng ở cửa thôi.
Ước chừng mười mấy phút sau, Lương Nhược Hư đã chuẩn bị đồ đạc cho con xong, rồi cả ba lên chiếc minivan để đến Hoàn Cầu Ảnh Thành.
Sau khi xuống xe, Lâm Dật đeo balo, đi xếp hàng mua vé, còn Lương Nhược Hư thì đẩy con, đứng chờ một bên.
Vé 600 tệ, với người bình thường mà nói thì có hơi đắt, nhưng với Lâm Dật thì chỉ như mưa phùn.
Sau khi xếp hàng mua vé xong, cả ba người tiến vào khu vui chơi.
Đối với các trò giải trí ở trong đó, hai người có vẻ không mấy hứng thú.
Chủ yếu là mang theo đứa bé nhìn ngắm cảnh sắc, rồi kể cho nhau nghe những chuyện hằng ngày.
Với Lâm Dật, những chuyện ở nước ngoài mấy ngày trước, so với cảnh tượng trước mắt như ở hai thế giới khác nhau.
Có một cảm giác cách biệt sâu sắc.
Nhưng dưới sự kéo lại của Lương Nhược Hư và con, Lâm Dật cũng đã nhập cuộc.
Cầm điện thoại di động, anh không ngừng chụp ảnh cho hai mẹ con, còn ba người cũng chụp rất nhiều hình, trải nghiệm những giây phút hiếm có của gia đình.
Nhưng điều Lâm Dật cảm thấy xứng đáng nhất vẫn là nụ cười trên gương mặt Lương Nhược Hư.
Nó khiến anh nhớ lại khoảng thời gian hai người còn ở Trung Hải.
Chớp mắt cái, đã mấy năm trôi qua, nàng đã là vợ người, là mẹ của con anh.
Nhưng nghĩ lại thì trong tâm hồn nàng, vẫn là một cô nữ sinh bé nhỏ mà thôi!
Không biết không hay đã hơn một giờ chiều, ba người ghé vào nhà hàng Ba Cây Chổi nổi tiếng nhất.
Yếu tố chủ đề Harry Potter, tràn ngập trong từng ngóc ngách của nhà hàng, mang đến cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác, và điều đó làm cho nhà hàng luôn đông nghịt người.
Nhưng với hai người không hề quan tâm đến nội dung thì nơi này với họ, chỉ có chút tò mò, đến đây chỉ là đơn thuần hòa mình vào đám đông thôi.
Hai mẹ con chọn chỗ ngồi tốt, còn Lâm Dật thì phụ trách gọi món, cả hai phân công rõ ràng.
Ở bàn gần đó, cũng có một người đang đẩy xe em bé, hai đứa trẻ nhìn nhau cười khúc khích.
"Con mấy tuổi rồi bé ơi." Ba của bé trai cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận