Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2492: Nghĩ cách cứu viện kế hoạch (length: 7443)

Nhìn mấy người nằm trong vũng m·á·u, Nakata Kenji có chút hoảng hốt.
Hắn kinh ngạc trước thực lực của Lâm Dật!
Những người này đều đạt cấp B, chính hắn đối phó một người cũng rất khó khăn!
Vậy mà, hắn lại giải quyết toàn bộ trong chưa đầy hai phút, thực lực như vậy quá kinh khủng.
"Nhanh mang t·h·i thể lên xe."
"Vâng!"
Nghe theo mệnh lệnh của Lâm Dật, Nakata Kenji lập tức hành động, bỏ cả 5 t·h·i thể vào trong xe của mình.
Thấy Lâm Dật đi về phía mình, Yamato Nakajima toàn thân bủn rủn, mặt cắt không còn giọt m·á·u, r·u·n rẩy không ngừng.
Ngược lại, Mitsui Heiji bình tĩnh hơn nhiều.
Vì bên dưới xe, hắn đã thấy Nakata Kenji.
Lờ mờ đoán được người đàn ông vừa ra tay, chắc là Lâm tiên sinh mà chị mình đã kể.
Đồng thời hắn cũng bị sự t·à·n nhẫn của thủ đoạn Lâm Dật khuất phục.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Thấy Lâm Dật tới, Yamato Nakajima r·u·n rẩy nói.
"Mitsui Paint đâu."
"Nàng bị nhốt trong nhà, quan chức hạn chế nàng xuất hành."
Thân phận Mitsui Paint không giống người khác, ở một quốc gia tư bản chủ nghĩa như Đảo Quốc.
Không ai dám dùng thủ đoạn cứng rắn với nàng.
Những gì họ làm hiện tại, không sai biệt lắm cũng là cực hạn rồi.
Nghe tin như vậy, Lâm Dật bớt lo đi nhiều.
"Ngươi muốn c·h·ế·t sao?" Lâm Dật trầm giọng nói.
"Không, không, không, ta không muốn c·h·ế·t, v·a·n xin ngươi đừng g·i·ế·t ta."
Yamato Nakajima q·u·ỳ trong xe c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ, liên tiếp dập đầu mấy cái trước Lâm Dật.
"Ngươi cũng nên biết tình cảnh của mình, cũng biết ta không đùa với ngươi, nếu ngươi chịu phối hợp, ta không những không g·i·ế·t ngươi mà còn cho ngươi một khoản tiền coi như tiền c·ô·n·g." Lâm Dật nói:
"Ngược lại, không chỉ có mình ngươi, mà cả nhà ngươi cũng không sống quá 12 giờ đêm nay."
"Tôi sẽ phối hợp với ngài, v·a·n xin ngài đừng động thủ với tôi."
Yamato Nakajima sợ đến mức choáng váng.
Vốn hắn đã kiêng kỵ thực lực nhà Mitsui, nay lại xuất hiện một người như vậy, phòng tuyến tâm lý trong nháy mắt sụp đổ, không hề do dự.
Lâm Dật nhìn Mitsui Heiji bên cạnh.
"Có giấy bút không?"
"Có."
Mitsui Heiji có thói quen mang theo bút và sổ tay.
Khi Lâm Dật hỏi liền đưa giấy bút cho hắn.
Lâm Dật viết một hàng chữ lên đó, sau đó gấp lại cẩn thận, đưa cho Yamato Nakajima.
"Ta cần ngươi làm một chuyện, dùng thân phận của ngươi đưa tờ giấy này cho Mitsui Paint, đây là nhiệm vụ duy nhất của ngươi, mong là ngươi có thể hoàn thành."
Yamato Nakajima khẽ r·u·n rẩy, hắn biết đây không phải là đang thương lượng mà là mệnh lệnh.
Nếu không thành công, người c·h·ế·t sẽ là mình và cả nhà!
Người trước mắt này là ma quỷ!
Hắn cái gì cũng dám làm!
"Được, được, được, tôi sẽ cố hết sức."
Lâm Dật cười khoát tay, "Không phải cố hết sức mà là nhất định phải làm được, ngươi là người thông minh, biết hậu quả thế nào."
"Vâng, vâng, vâng, tôi biết, tôi nhất định sẽ làm được, xin ngài cứ yên tâm."
"Nakata, anh đi theo hắn, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cứ trực tiếp xử lý." Lâm Dật quay đầu nói.
"Rõ."
Lâm Dật quay người lại, nhìn về phía Yamato Nakajima.
"Tôi không mong chuyện vừa rồi bị tiết lộ ra ngoài, điểm này không cần tôi dạy chứ."
"Vâng, vâng, vâng, không cần, không cần, tôi hiểu mình phải làm gì."
"Hiểu là tốt."
"Mitsui tiên sinh, tôi là bạn của chị gái cậu, từ giờ phút này cậu có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, cậu biết Nakata mà, tôi mong cậu có thể nghe lời tôi, như vậy mới có thể cứu được chị cậu."
"Mitsui tiên sinh, Lâm tiên sinh là một người đáng tin, hy vọng cậu có thể tin tưởng anh ấy vô điều kiện."
"Tôi hiểu, trước đây chị đã gọi điện cho tôi rồi, tôi sẽ làm theo lời Lâm tiên sinh, sẽ không nghi ngờ anh ấy."
"Giờ bắt đầu hành động đi."
"Được!"
Lâm Dật mang theo Mitsui Heiji xuống xe, còn Nakata Kenji thì lái xe, cùng Yamato Nakajima rời đi.
Hai nhóm người tách nhau ra hành động.
"Tài liệu cốt lõi của tập đoàn Mitsui chắc là nằm trong tay cậu rồi chứ?"
"Ừ, Lâm tiên sinh cần tài liệu này sao?"
Lâm Dật gật đầu, "Tôi đến giúp cậu giữ gìn, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi sẽ trả lại cho các cậu, nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không xem thứ gì trong đó cả, điểm uy tín này tôi vẫn có."
"Nói vậy khách sáo rồi, qua chỗ chị tôi thì tôi đã biết về anh, anh là một doanh nhân vĩ đại, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh."
Mitsui Heiji lấy ra một chiếc USB màu đen, đưa cho Lâm Dật.
Nhưng ngay lúc giao, Mitsui Heiji dừng lại một chút.
"Lâm tiên sinh, người có thể giúp chúng tôi bây giờ chỉ có mình ngài, mong ngài có thể cứu chị tôi."
"Yên tâm, coi như cậu không nói tôi cũng sẽ làm."
"Tất cả xin nhờ."
Lâm Dật không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau đó hai người lái xe về phía bệnh viện quốc lập kinh đô.
Khoảng 12 giờ đêm, ba chiếc xe con màu đen chạy đến cổng bệnh viện cấp cứu.
Cửa hai chiếc xe đầu và cuối mở ra, từ trên xe bước xuống mười người mặc đồ vest đen.
Trong đó năm người là người Đảo Quốc, năm người còn lại là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Sau khi xuống xe, mười người này vây chiếc xe ở giữa lại, một người mở cửa xe ra.
Một người đàn ông trung niên cùng Mitsui Paint lần lượt bước xuống, hướng về bệnh viện.
Người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, tóc trên đầu không còn nhiều, nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm nghị, trên người mang theo khí chất uy nghiêm.
Tên ông là Sakamoto Taro, là phụ tá của Junichi Morimoto, cũng là nhân vật số hai của Dạ Quỷ, quyền lực trong tay vô cùng lớn.
Vào lúc hơn mười giờ đêm, Mitsui Paint đột nhiên nói trong người không khỏe, muốn đến bệnh viện.
Tình huống này khiến giới chức cấp cao chú ý, họ linh cảm thấy bên trong có mánh khóe.
Nhưng Mitsui Paint đưa ra yêu cầu như vậy, bên mình không có lý do từ chối.
Nếu thực sự xảy ra vấn đề, không ai gánh được trách nhiệm này.
Sau đó Junichi Morimoto đã phái Sakamoto Taro đi, để ông toàn quyền phụ trách sự việc này, tránh phát sinh bất kỳ ngoài ý muốn nào.
"Cô Mitsui, tôi mong cô đừng ôm bất cứ ý nghĩ không thực tế nào, trước khi cô chưa khai ra hết hành động của hắn thì rất khó có thể khôi phục tự do."
"Tôi đã nói rồi, tôi và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, các người làm như vậy thật vô sỉ." Mitsui Paint lạnh lùng nói:
"Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các người, các người ngồi trên cái vị trí đó không được lâu đâu."
Cho dù Sakamoto Taro quyền cao chức trọng, Mitsui Paint vẫn không hề để ông ta vào mắt.
Chưởng môn nhân tập đoàn Mitsui, chức vị đó không phải là chỉ có cái tên!
"Đây là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định phải làm vậy." Sakamoto Taro không hề lay chuyển, biểu hiện nghiêm nghị.
"Chúng tôi cũng sẽ không tin cô không có trợ giúp cho hắn, ngoài phối hợp ra cô không còn lựa chọn nào khác, nếu không cô sẽ hủy hoại tiền đồ của mình."
"Tôi không muốn nói nhảm với ông, mong ông cách xa tôi một chút, nếu không tôi sẽ càng khó chịu hơn."
Nói xong, Mitsui Paint đi về phía phòng khám bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận