Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3127: Hắn là nhà kia chuyển phát nhanh công ty? (length: 8186)

"Có khi người ta lại là bạn bè thật, hoặc là họ hàng thân thích."
"Cũng có khả năng này, mời một bữa cơm cũng là lẽ đương nhiên."
"Nhưng vấn đề là đối phương rất đẹp trai, hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi, chẳng lẽ không phải chồng của nàng sao?"
"Rất không thể nào, đến cấp bậc như hai Lương lão đại, sao có thể tìm nhân viên giao hàng làm chồng được."
"Nhưng các người phải biết, Lương lão đại đã có con, các người xem cử chỉ của họ, còn thân mật quá mức, người bình thường chắc không thế đâu."
"Nếu đúng như vậy, tin tức này quá sốc."
"Lương lão đại thật là tấm gương của chúng ta, người giỏi giang như vậy, thế mà lại chọn một ông chồng tầm thường thế, chúng ta mấy kẻ tôm tép này, ngày nào cũng kén cá chọn canh, căn bản không xứng!"
"Ai nói không phải chứ, Lương lão đại còn chọn một nhân viên giao hàng bình thường, chúng ta không thể kén chọn nữa, phải học hỏi lão đại mới được."
"Đúng đúng đúng, mai đi xem mắt luôn, mẹ ta sắp xếp cho ta buổi hẹn hò rồi."
Cùng lúc đó, hai người đã ngồi xuống tại sảnh chờ, Lâm Dật cười ha hả nói:
"Ngươi dẫn ta đến, cứ như người nổi tiếng ấy."
"Bộ quần áo này của ngươi, trông hơi quê mùa." Lương Nhược Hư kênh kiệu nói:
"Để ta đi mua cơm cho ngươi, đợi đấy."
Chỉnh lại quần áo trên người, Lương Nhược Hư đứng dậy đi mua cơm cho Lâm Dật.
Vài phút sau, thấy Lương Nhược Hư bưng hai suất cơm một lớn một nhỏ trở về, tiếng bàn tán ở căn tin càng thêm rôm rả.
Thậm chí không ít đàn ông cũng gia nhập vào cuộc thảo luận.
"Mối quan hệ này chắc chắn rồi, Lương lão đại đích thân đi mua cơm cho hắn, khẳng định là vợ chồng."
"Tuy nói không thể chê nghèo thích giàu, nhưng cũng nên môn đăng hộ đối chứ, chỉ có nhan sắc tương xứng thôi, về sau e rằng sẽ nảy sinh vấn đề." Một đồng nghiệp nam nói ra.
"Thì đành hiểu là, Lương lão đại cũng là người coi trọng vẻ ngoài, dù sao nàng cũng là phụ nữ, sẽ không tính toán nhiều như đàn ông."
"Bây giờ chỉ có khả năng này, ai, đẹp trai cũng là một lợi thế đấy."
"Chúng ta đừng bàn luận nữa, cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi, coi chừng Lương lão đại nghe được, không gánh nổi đâu."
Thông qua hành động của hai người, mọi người trong nhà ăn đã đoán ra được mối quan hệ của họ.
Nhưng với Lương Nhược Hư mà nói, những điều này đều không quan trọng.
Sự thoải mái không gò bó này, là điều mà người khác không thể so sánh được.
Trong sảnh, thấy Lương Nhược Hư bưng hai suất cơm trở về, Lâm Dật định ra đón nàng.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên.
Phát hiện là Lục Bắc Thần gọi đến.
"Lão gia tử."
Sau khi điện thoại kết nối, Lâm Dật lên tiếng chào.
"Gần đây bận gì vậy, chẳng có động tĩnh gì."
"Thêm một hai năm nữa con cũng vào mẫu giáo, toàn trường đều đắt cắt cổ, ta tìm việc giao hàng kiếm chút tiền học cho con."
"Không chỉ giao hàng thôi đâu nhỉ, hình như còn lập cả viện nghiên cứu?"
"Hả?"
Lời của Lục Bắc Thần khiến Lâm Dật khẩn trương.
"Ông biết hết rồi à?"
"Cũng nghe nói thôi, lại làm bậy cái gì đó đây?"
Lâm Dật im lặng vài giây, không định giấu Lục Bắc Thần.
Ông ấy là người anh có thể hoàn toàn tin tưởng.
"Chuyện này nói qua điện thoại không rõ được, lát nữa tôi đến tìm ông."
"Cậu ở Yên Kinh à?"
"Vừa đến, đang ở cơ quan của hạt gạo đây." Lâm Dật nói.
"Cứ ở đó đợi, ta gọi người qua đón cậu."
"Được."
Nói ngắn gọn một câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Lương Nhược Hư cũng đã bưng xong đồ ăn, ngồi xuống cạnh Lâm Dật.
"Ai gọi điện thế? Thế mà không ra đón ta."
"Lão Lục, có chút chuyện muốn nói với ta, lát nữa hai bọn mình phải gặp mặt."
"Vội lắm sao? Hay là cậu cứ qua đó trước đi."
"Loại chuyện này phải biết cái nào là chính cái nào là phụ, cứ để ông ta xếp sau đi, bây giờ không có thời gian rảnh để bận tâm đến ông ta."
"Cậu khéo mồm thật đấy." Lương Nhược Hư cười đầy ẩn ý, "Mau ăn thử món thịt ba chỉ kho này xem, ngon cực kì."
"Ừ."
"Lục lão nói muốn gặp cậu có chuyện gì không?"
"Trước đây không phải ta làm viện nghiên cứu đó sao, Lục lão hình như muốn biết chuyện này, lát nữa gặp mặt xem dò hỏi ý của ông ta thế nào."
Lâm Dật gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói:
"Nếu có ông ta chống lưng, ta cũng có thêm lực."
Về chuyện viện nghiên cứu, Lương Nhược Hư cũng biết chút ít.
Với thân phận hiện tại của Lâm Dật, mà làm ra chuyện như vậy, thật sự không giống lời đồn.
Nhưng như anh ta nói, nếu có người bảo bọc thì không thành vấn đề.
"Trong phòng làm việc của ta vẫn còn hai hộp trà ngon, lát nữa cậu cầm lấy." Lương Nhược Hư nói:
"Bây giờ mỗi khi Lục lão gặp ông ta lại hay trách móc, nói cậu mỗi lần đi chỉ mua sữa tươi với táo, chưa bao giờ quá 200 tệ."
"Lão nhân này cũng đúng là nhiều chuyện, cái gì cũng nói ra."
Lương Nhược Hư không có ánh mắt tốt nhìn Lâm Dật.
"Ta thấy là cậu nhiều chuyện mới đúng, dám đưa sữa tươi với táo cho Lục lão, thật không biết đầu cậu nghĩ cái gì."
"Con sắp đi học rồi, nhà mình còn tốn tiền như thế, tuyệt đối không thể lãng phí." Lâm Dật nói rất chính đáng.
"Nếu cậu thật sự nghĩ thế, thì cứ đến văn phòng của bố hoặc mẹ ta mà lấy, có không ít đồ tốt đấy, dù sao hai người họ cũng chẳng dùng đến."
"Nhưng ta sợ mẹ vợ cho ta ăn một cước."
"Vậy cậu cứ cẩn thận chút, mẹ ta toàn đi giày cao gót."
Lâm Dật cười ha hả một tiếng, Lương Nhược Hư nhìn anh đầy ý cười, giống như một đôi tình nhân vậy.
Bàn xong chuyện công việc, hai người lại chuyển trọng tâm sang chuyện sinh hoạt và gia đình.
Liên quan đến chuyện trưởng thành của con cái, Lương Nhược Hư luôn có thể nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa lại rất có trật tự quy tắc, khiến con cái nghe lời, mà lúc dạy dỗ cũng tuyệt không nương tay.
Về điểm này, Kỷ Khuynh Nhan so với nàng còn kém một bậc, ngay cả lúc bọn trẻ nghịch ngợm tinh quái, cũng không nỡ đánh một cái.
Bởi vì lát nữa còn phải đi gặp Lục Bắc Thần, Lương Nhược Hư cố tăng tốc độ ăn, chưa đến 20 phút đã ăn xong bữa.
"Về văn phòng của ta trước đi, đợi người ta đến rồi cậu hãy đi."
"Cũng được."
Hai người dọn dẹp bàn ăn, đứng dậy rời nhà ăn, lúc này các nhân viên khác cũng lục tục đi ra.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật lại vang lên.
"Xuống đi, đến trước cửa rồi."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Dật nói với Lương Nhược Hư:
"Ta xuống trước đây, bàn xong chính sự sẽ lại tìm em."
"Ừ."
Đứng trước mặt Lâm Dật, Lương Nhược Hư giúp anh chỉnh lại cổ áo.
"Lái xe trên đường chú ý an toàn, đừng có kiểu liều mạng như đồ ngốc."
"Yên tâm, ta biết rồi."
Dặn dò Lâm Dật thêm vài câu bên tai, Lương Nhược Hư mới để anh đi.
Một mình xuống lầu, Lâm Dật trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Một số người nhanh mắt, cứ nhìn theo Lâm Dật từ đằng sau, sau đó xì xào bàn tán.
"Thật sự là một cú lội ngược dòng ngoạn mục, sau này thay đổi cả số phận, ai mà ngờ được một nhân viên giao hàng, lại là một nửa còn lại của lão đại chúng ta."
"Nghe mà cứ thấy ảo diệu, giá mà mình đẹp trai hơn chút nữa thì tốt, nói không chừng cũng có thể vượt cấp, tìm được bạn gái giỏi giang hơn."
"Thôi đừng nói nữa, mình có cái điều kiện đó đâu."
"Nhưng ngược lại tôi thật tò mò, mọi người đoán anh ta là người của công ty giao hàng nào?"
"Trên người anh ta không có biển hiệu gì cả, lát nữa nhìn xe giao hàng sẽ biết."
"Má ơi, mọi người nhìn xe dừng ở cửa kìa, lại là xe trắng chữ đen."
"Xe trắng chữ đen không là gì cả, phải nhìn giấy thông hành kìa! Đi làm nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận