Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2498: Thời khắc nguy cơ (length: 7488)

Lâm Dật nhún vai, "Không vấn đề, ngươi muốn ta phối hợp thế nào?"
"Đứng yên tại chỗ, đừng nhúc nhích."
"Được."
Kitahara Sosuke bốn người hướng về phía Lâm Dật đi tới, chuẩn bị gọi cả Mitsui Paint xuống xe.
Ngay khi bọn chúng tới gần Lâm Dật, một đạo hàn quang lóe lên, Kitahara Sosuke cảm giác bụng dưới lạnh toát, trợn tròn mắt nhìn xuống, phát hiện bụng dưới đã bị đâm thủng!
Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến ba người còn lại đều cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Không ai ngờ chuyện này lại xảy ra, chân như không nghe lời, không nhúc nhích được.
Nhưng rất nhanh, ba người hoảng sợ định thần lại, móc dao bấm trong túi ra.
"Các ngươi làm phí công thôi, đừng hao tổn sức lực nữa."
Ném Kitahara Sosuke qua một bên, Lâm Dật lập tức lao tới, nhấc chân đá một phát vào người đối diện.
Sức mạnh khổng lồ khiến đối phương ảo giác như bị xe tải tông, nôn thốc ra mấy ngụm máu tươi, co quắp trên mặt đất không sao đứng dậy được.
Hai người còn lại cũng không khá hơn, liên tiếp bị Lâm Dật cắt cổ, bỏ mạng tại đây.
Sau khi giải quyết xong bốn tên, Lâm Dật đi đến cạnh xe, gọi Mitsui Paint xuống.
"Em lên xe trước đi, anh xử lý mấy tên này cái đã."
"Ừm."
Thấy xác chết trên đất, Mitsui Paint không hề khó chịu, thoải mái ngồi vào ghế phụ.
Lâm Dật kéo bốn cái xác đến đầu xe, châm lửa đốt xe.
Ngọn lửa hừng hực soi sáng con đường tối đen phía trước, như một đại lộ ánh sáng.
Thoát khỏi nguy hiểm, hai người tiếp tục lái xe một mạch về Hiroshima.
Nhưng Lâm Dật vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại, vì dọc đường, thấy không ít cảnh sát chặn ở các giao lộ hỏi han.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đang điều tra thông tin của mình.
Lâm Dật không khỏi suy nghĩ, kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai?
Phản ứng nhanh đến thế, kín như bưng thế kia, đủ để coi là thiên la địa võng.
Lái liên tục hơn ba tiếng, đến hơn sáu giờ sáng, trời đã sáng.
Mitsui Paint rã rời muốn ngủ, nhưng lại không nỡ thiếp đi, muốn ở bên Lâm Dật lâu thêm chút nữa.
"Đây không phải đường đi Hiroshima."
Thấy Lâm Dật đổi lộ trình, Mitsui Paint nhắc nhở, sợ hắn chạy nhầm đường.
"Xe hết xăng rồi, anh đi đổ thêm, tiện mua ít đồ ăn, chắc em cũng đói bụng."
"Nhưng hai chúng ta có thể tùy tiện xuống xe sao? Liệu có bị phát hiện không?"
Lâm Dật chỉ vào mặt mình, vừa cười vừa nói:
"Em xem anh giờ bộ dạng này, còn ai nhận ra không?"
"Cũng đúng."
Mitsui Paint bật cười, "Anh bây giờ như ông già rồi, đúng là lão già nát rượu."
Lâm Dật nắm mặt Mitsui Paint, "Chờ giải quyết xong xuôi, anh cho em biết anh có phải là lão già nát rượu không."
"Vâng, em cũng rất muốn đấy."
"Được rồi, em chờ anh trong xe."
Mitsui Paint gật đầu, lập tức lấy hết tiền mặt trong túi ra.
"Thẻ tín dụng không dùng được, đây là tất cả tiền tiết kiệm của hai đứa mình, em giao cho anh hết."
"Đủ dùng mấy ngày, em chờ anh ở đây nhé."
Dặn dò xong, Lâm Dật xuống xe gọi nhân viên bơm xăng, rồi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ.
Cùng lúc đó, Mitsui Paint đeo khẩu trang che mặt, cẩn thận chờ Lâm Dật quay lại.
Đúng lúc này, một xe cảnh sát từ phía xa đi tới.
Một người đàn ông mặc đồng phục bước xuống xe, nói với đồng đội:
"Chờ tôi ở đây nhé, tôi đi mua bao thuốc."
"Tiện thể mua cho tôi nắm cơm với, làm việc cả đêm, đói muốn chết."
"Ok, anh muốn ăn gì?"
"Tôi ăn giống Điền Cương, cũng muốn cơm nắm." Một người khác ngáp nói.
"Được."
Nói xong, viên cảnh sát đi vào cửa hàng tiện lợi, mua thuốc, tiện thể mua đồ ăn sáng luôn.
Cạch cạch _ _ _ Đẩy cửa bước vào, Lâm Dật đang chọn đồ theo phản xạ nhìn thoáng qua, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cẩn thận lui vào trong, che thân.
"Lão bản cho một gói thuốc lá, ba cái cơm nắm nữa."
"Cơm nắm chưa làm xong, phải 20 phút nữa mới có."
"Tôi không chờ lâu vậy được, cho tôi lấy gói thuốc trước."
"Được."
Lão bản cửa hàng tiện lợi quay đầu lấy thuốc, viên cảnh sát móc từ trong ngực ra một tờ lệnh truy nã.
Phía trên chính là ảnh chân dung của Lâm Dật.
Theo lẽ thường, Mitsui Paint cũng phải bị truy nã, nhưng không ai dám làm vậy.
Vì Mitsui Paint vô tội, không ai có bằng chứng cô ấy giúp Lâm Dật cả.
Bắt cô chỉ để uy hiếp Lâm Dật thôi, nên không có tên cô trong lệnh truy nã.
"Lát nữa anh dán cái này ở cửa ra vào nhé, nếu thấy ai như người trong ảnh thì gọi điện thoại báo ngay cho chúng tôi."
"Trời ơi, treo thưởng 100 triệu yên, tên này đúng là đáng tiền thật." Lão bản cửa hàng kinh ngạc nói:
"Chắc hẳn hắn gây ra tội nghiêm trọng lắm mới bị treo thưởng nhiều tiền như thế."
"Cái này chúng tôi không rõ." Cảnh sát tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Cũng tại hắn mà cả đêm chúng tôi không ngủ được, đúng là đáng chết."
"Khổ cho mấy anh, lát nữa tôi sẽ dán lệnh truy nã lên cửa sổ."
Chủ quán rất hợp tác, không nói gì thêm.
"Mẹ kiếp, nếu bắt được hắn, nhất định ta sẽ thu thập hắn một trận, cho hắn biết sự lợi hại của ta!"
Không nhịn được chửi một tiếng, viên cảnh sát cầm thuốc lá đi ra.
Lâm Dật cau mày, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Nhưng hắn không vội hành động, mà đi tới trước mặt lão bản thanh toán với vẻ tự nhiên.
Bọn chúng tuyệt đối không ngờ, người đang thanh toán trước mặt chính là tội phạm truy nã mà chúng muốn bắt.
Lúc thanh toán, mắt Lâm Dật vô tình hay cố ý nhìn ra cửa sổ, phòng ngừa bất trắc xảy ra.
Trời không chiều lòng người, ngay lúc Lâm Dật nghĩ rằng có thể bình an trốn thoát thì ngoài ý muốn nhìn thấy viên cảnh sát vừa mua thuốc đang đi về phía Mitsui Paint.
"Phiền phức thối tiền nhanh cho tôi cái, tôi đang vội, Lâm Dật hối thúc một câu."
"Được được, anh chờ một chút."
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi, viên cảnh sát mua thuốc đi ra, đang đi về xe cảnh sát.
Nhưng đi chưa được mấy bước, quỷ thần xui khiến chú ý tới chiếc xe đang đổ bên cạnh.
Chỉ một cái thoáng nhìn nhẹ đó, hắn phát hiện sự không thích hợp, thậm chí có chút hồ nghi.
Người phụ nữ ngồi ghế phụ, dường như rất quen.
Có lẽ do tính chất nghề nghiệp, cảnh sát có độ mẫn cảm với gương mặt người khác hơn người thường.
Dù Mitsui Paint đeo khẩu trang, đôi mắt cô lại cực kỳ quen thuộc.
Với tâm lý ngờ vực, viên cảnh sát bước về phía Mitsui Paint.
Còn Mitsui Paint cũng đã phát hiện người kia, sắc mặt trở nên âm trầm, tim đập như sấm.
Xăng còn chưa đổ xong, Lâm Dật còn chưa quay lại, bản thân mình muốn đi cũng không thể.
Trong tình huống này, mình bất thình lình rời xe sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Việc có thể làm chỉ có án binh bất động, tùy cơ ứng biến, hy vọng là mình suy nghĩ nhiều quá thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận