Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3437: Chó cùng rứt giậu (length: 7421)

"Vừa hay sau khi mua được chiếc A4, đi qua xem một chút là biết liền."
Hai người nhanh chóng ăn cơm xong, trở lại bộ phận bảo hành sau bán hàng.
Có một chiếc A4 đang bảo hành, yên lặng đậu ở đó.
Lâm Dật mở nắp ca-pô xe, liếc mắt nhìn bên trong.
"Xe này có bệnh gì?"
"Lỗi nhỏ thôi, đèn pha bị hỏng."
Tôn Hữu Điền cầm chìa khóa xe ném cho Lâm Dật.
"Kỹ năng lái xe của cậu tốt, lái ra ngoài một vòng đi."
"Đi thôi."
Hai người lên xe, lái xe ra khỏi cửa hàng 4S.
Lái được khoảng ba bốn cây số, Tôn Hữu Điền hỏi:
"Cảm giác thế nào?"
"Khi tăng số thì có cảm giác khựng, lúc chuyển từ số 6 lên 7 thì hơi chậm, độ trễ cũng hơi cao, còn kèm theo tiếng ồn nhỏ, nếu bình thường thì phải thu hồi để xử lý." Lâm Dật vừa nghĩ vừa nói:
"Người dùng bình thường sẽ không cảm nhận rõ ràng như vậy, người chuyên xe có thể cảm thấy được, trong khu vực thành thị còn đỡ, nếu ở trên đường cao tốc thì rất dễ xảy ra chuyện."
"Chuyện này phải kịp thời liên lạc với tổng bộ."
Im lặng một lát, Lâm Dật bình tĩnh nói:
"Liên lạc với bọn họ có lẽ vô dụng thôi, các khu vực khác đều thu hồi, chỉ có chỗ chúng ta là không, điều đó chứng tỏ bọn họ rất rõ vấn đề, chỉ là không muốn thu hồi xe ở chỗ chúng ta thôi."
"Đặc biệt, chuyện này cũng đâu phải lần đầu."
"Nhưng vẫn là phải gọi điện thoại hỏi một chút."
"Cậu gọi cho Vương tổng đi, hai người các cậu quan hệ tốt, tôi với người ta không tiện nói."
"Cũng được."
Lâm Dật lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Hằng.
"Vương tổng, tôi là Lâm Dật, nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S đường Đông Giang, Trung Hải."
"Sao thế này, gọi điện thoại cho tôi còn phải tự giới thiệu trịnh trọng như vậy."
"Vương tổng có chức vụ cao như vậy, tôi chỉ là người dưới thôi, phải có chút chừng mực."
"Cậu mau đừng có nói chuyện phiếm nữa, có phải có chuyện gì tìm tôi không."
"Muốn hỏi thăm anh chút chuyện." Lâm Dật cười nói:
"Các khu vực khác ở Châu Á đều thu hồi một lô xe A4, mà chúng ta lại không có, vừa nãy tôi cùng tam ca thử một vòng, lô xe này thực sự có vấn đề."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
"Chuyện này có chút phức tạp, tôi vừa xuống máy bay, lát nữa sẽ đến chỗ các cậu, buổi tối hẹn nhau ăn cơm, gặp mặt nói chuyện."
"Được, tôi sắp xếp bữa tiệc."
"Tìm quán bình dân thôi, tôi không thích đến những nơi cao cấp kia đâu."
"Yên tâm đi, anh mà bảo tôi đến mấy nơi cao cấp đó thì tôi cũng không mời nổi."
"Ha ha, cậu đúng là không coi tôi là người ngoài." Vương Hằng cười ha hả nói:
"Tôi còn có chút việc khác phải xử lý, xong việc sẽ gọi cho cậu."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lâm Dật để điện thoại di động sang một bên.
"Chờ Vương tổng cho chúng ta giải thích vậy."
Hai người lái xe quay trở lại, còn vấn đề vừa kiểm tra được thì vẫn còn nguyên, cũng không phải do cảm tính.
Cùng lúc đó, Chu Tri Học đang lái xe, cùng Từ Phương cùng nhau lái về hướng sân bay.
"Chu tổng, chuyện này rốt cuộc phải làm thế nào, nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không thấy bên kia hồi âm cho chúng ta, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách."
"Tôi cũng đang bực đây."
"Hay là cứ để Trần Lâm giải quyết chuyện này đi, đợi cô ấy xử lý tốt tất cả các vấn đề rồi tính tiếp."
"Cô nghĩ cô ấy sẽ làm sao?"
"Bản thân chính là cửa hàng cô ấy được xây thêm, hiện tại xảy ra vấn đề, chắc chắn là cô ấy phải giải quyết."
Nếu như là trước kia, Từ Phương nói như vậy, Chu Tri Học chắc chắn sẽ mắng cô ta.
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, tìm rất nhiều người cũng không giải quyết được việc này, cứ khăng khăng ý nghĩ ban đầu thì có hơi không thực tế.
"Cô đến tìm cô ta xem sao, mềm không được thì dùng cứng, phải để cô ta xử lý cho tốt."
"Vâng."
Chu Tri Học dừng xe, Từ Phương lại bắt một chiếc xe, đi về hướng cửa hàng 4S đường Đông Giang.
Khi cô ta đến nơi thì vừa hay nhìn thấy Lâm Dật và Tôn Hữu Điền trở về.
Lâm Dật liếc nhìn cô ta một cái rồi không để ý đến, tự mình đi vào trong tiệm.
Từ Phương xị mặt, lên tầng hai, đi đến văn phòng của Trần Lâm.
Thấy người đến là Từ Phương, Trần Lâm đang lướt điện thoại di động cũng tỏ ra nghiêm túc hơn.
"Đây không phải Từ tổng sao, sao lại có thời gian đến đây thế này."
"Tôi tiện đường đi ngang qua, qua báo cho cô biết về chuyện bên khu."
"Chuyện gì?"
"Dự án xây thêm xảy ra chút vấn đề, chắc cô cũng biết, cô là một trong những người phụ trách, nhiều ngày như vậy vẫn không xử lý ổn thỏa, Chu tổng bảo cô phải tranh thủ thời gian, trong vòng ba ngày nhất định phải giải quyết chuyện này."
"Tôi giải quyết?" Trần Lâm nhìn cô ta một cái, "Hai cửa hàng đều muốn sáp nhập, cô cũng là người chịu trách nhiệm, tại sao lại đến tìm tôi?"
Trần Lâm một câu khiến đối phương nghẹn lời không nói được.
"Sự việc này tôi cũng đang giải quyết, nhưng cô cũng có một phần trách nhiệm và nghĩa vụ, tôi đến báo cho cô một tiếng."
"Nói với tôi cũng vô ích, việc này tôi không xử lý được." Trần Lâm nhún vai, "Từ tổng thần thông quảng đại, cô tự mình giải quyết đi."
"Trần Lâm, cô có xem lợi ích của tập đoàn ra gì không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không quan tâm gì sao?"
"Tôi không có nói là không quan tâm, tôi chỉ nói là năng lực của mình có hạn, không quản được chuyện lớn như vậy."
Trần Lâm đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người.
"Tôi vẫn còn việc, không tiếp Từ tổng được."
Không nói gì thêm, Trần Lâm rời khỏi văn phòng.
Từ Phương cũng đi theo ra ngoài, có thể thấy rõ, lửa giận trên mặt cô ta đã không giấu được nữa rồi.
"Trần Lâm, cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, việc này không phải là tôi bắt cô làm, mà là đại khu phân công xuống, nếu cô không xử lý, cái chức quản lý cửa hàng 4S này đừng làm nữa."
"Không thành vấn đề, cô có thể bảo đại khu sa thải tôi, nhưng đừng quên đền bù N+1, vừa vặn gần đây tôi cũng đang thiếu tiền tiêu đây."
"Chúng ta cứ chờ xem!"
Từ Phương giận đùng đùng bỏ đi, cảnh này đúng lúc bị Lâm Dật bắt gặp.
"Cô ta đến tìm cậu làm gì?"
"Chẳng phải là công trường đang bị niêm phong đấy à, đến giờ vẫn chưa xử lý xong, cô ta bảo tôi đi xử lý."
Lâm Dật bật cười, "Nữ nhân này có phải là đầu óc không dùng được rồi không?"
"Chắc là chó cùng rứt giậu." Trần Lâm nói:
"Tôi đoán trong thời gian này bọn họ cũng không rảnh rang gì, muốn làm ra chút thành tích cho bên tổng bộ xem, nhưng mãi vẫn không có kết quả, cuối cùng thì tìm đến tôi đây."
"Thế cứ để mặc kệ bọn họ vậy, dù sao chúng ta cũng có mất gì đâu."
Lâm Dật nói:
"Nếu bên tổng bộ gây áp lực cho cậu thì cứ trực tiếp đẩy cho Chu Tri Học với Từ Phương là được."
"Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao việc này cũng đâu có liên quan đến tôi." Trần Lâm nói:
"À, vừa nãy Vương tổng gọi điện thoại cho tôi, nói buổi tối cậu sắp xếp một bữa."
Lâm Dật gật đầu, "Có một tin tức không biết cậu có để ý không, từ tháng 1 năm trước đến tháng 2 năm nay, xe A4 sản xuất ở các khu vực khác của Châu Á đều bị triệu hồi, chỉ riêng chỗ chúng ta là không có, vừa nãy tôi với tam ca lái thử một vòng, hộp số của xe đúng là có vấn đề, muốn cùng Vương tổng tâm sự về chuyện này."
"Tôi có nghe nói, nhưng bên tổng bộ vẫn chưa có động tĩnh gì." Trần Lâm bất đắc dĩ nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận