Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3481: Không thể coi bọn họ là người nhìn (length: 7521)

Lâm Dật ngồi trong xe, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu với Kỷ Khuynh Nhan.
Toàn là mấy chuyện vặt vãnh, thường ngày vô thưởng vô phạt.
Dương Nghiễm Hạ và Mạc Hồng Sơn đều im lặng lắng nghe, không hề thúc giục gì.
Sau khi nói chuyện thêm vài phút, Lâm Dật liền cúp điện thoại.
Cơn đau khiến hắn xoa tay không ngừng.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người trở về khu cảnh bị.
Vì hai người kia quá mức nguy hiểm, Lâm Dật và Mạc Hồng Sơn cùng nhau, vừa đi khập khiễng vừa chỉ huy những người khác, tiến hành giam giữ tạm thời.
"Trên người bọn chúng đều mang theo đồ chơi đấy."
Lâm Dật nhìn những người phụ trách canh giữ nói:
"Nếu không thành thật, thì nổ súng bắn chết, nếu có dấu hiệu bất ổn, thì chặt tay chân hết cho ta."
"Ách... ác vậy sao."
Cảnh vệ nhăn nhó mặt mày, chuyện như này với họ mà nói, còn có hơi đổ máu.
"Nếu như ngươi còn coi chúng là người, thì quá thánh mẫu rồi, đối với đ·ị·c·h nhân hung ác một chút, không có vấn đề gì."
"Biết rồi."
"Được rồi, ngươi đừng quan tâm những chuyện này."
Mạc Hồng Sơn đỡ lấy Lâm Dật, "Bọn chúng tuy không có kinh nghiệm bằng ngươi, nhưng nhìn người vẫn không thành vấn đề, đi thôi, người cũng đã tìm được, để người ta xoa bóp cho."
"Ta muốn là chị gái, không muốn con trai."
"Thật là bó tay với ngươi, ha ha."
Mạc Hồng Sơn dẫn Lâm Dật tới phòng y tế, một nam một nữ hai vị bác sĩ, luôn có mặt ở đây.
Hai người cũng không tính là trẻ tuổi, một người hơn bốn mươi, một người ba mươi, cô gái kia không phải kiểu mỹ nhân tinh xảo, ngược lại là có chút phong vận hàm chứa ý nhị.
Lâm Dật nhìn về phía Mạc Hồng Sơn, người kia nhún vai, thần sắc bất đắc dĩ.
"Đây là Dương lão sắp xếp, không liên quan gì đến ta."
"Mau nằm úp xuống đi, lưng với tay của anh bầm tím hết rồi kìa."
Lâm Dật cởi bỏ quần áo, nhìn thân mình xanh tím một mảng, đừng nói là hai bác sĩ, ngay cả Mạc Hồng Sơn cũng phải nhếch miệng.
Mạc Hồng Sơn châm một điếu t·h·u·ố·c, đồng thời châm cho Lâm Dật một điếu.
"Thật sự là khổ cho cậu."
"Chúng ta làm cái này là phải vậy thôi." Lâm Dật hít một hơi, cười nói: "Anh cũng phải nghĩ tới cái lúc tôi còn vinh quang, danh hào Lâm gia Trung Hải, cũng đâu phải hư danh."
"Cậu thì lúc nào cũng nghĩ lạc quan được, tôi thì không yên tâm."
Reng reng reng… Điện thoại của Lâm Dật reo, là giọng nói của Triệu Hướng Dương gửi đến.
"Lâm ca, anh ở đâu vậy, có thể đến đây được không?"
"Được, cậu cứ trông coi trước đã."
"Anh vừa mới đến đã xin nghỉ rồi, Mã ca có vẻ rất không vui, cảm thấy anh không đáng tin, đến lúc đó anh mời ông ta ăn một bữa, hoặc mua ít t·h·u·ố·c là gì đó."
"Tôi biết rồi, mấy chuyện này đừng chỉ đạo tôi."
"Vậy tôi ở đây gánh đỡ cho, anh mau tới nhé."
"Biết rồi."
Lâm Dật rất hiểu Triệu Hướng Dương đang nói gì, cũng lý giải được vì sao Mã Vệ Quốc nổi giận.
Nếu đổi lại là mình cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng không thành vấn đề, mua cho ông ta ít t·h·u·ố·c, sắm bình rượu ngon, chắc vấn đề sẽ được giải quyết.
"Tình trạng của cậu thế này, buổi tối còn đi làm sao?"
"Làm một buổi, làm cho có thôi, chúng ta phải yêu nghề chứ."
"Đúng là bó tay với cậu."
Lâm Dật cười hề hề, an tĩnh nằm ỳ trên giường.
Túi chườm đá chườm lên người, cảm giác vừa nhức mỏi vừa thoải mái, chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Khoảng hai giờ sau, Lâm Dật mới từ trên giường bò dậy.
Tuy trên người vẫn còn vết bầm tím, nhưng khả năng hồi phục mạnh mẽ, khiến anh thoạt nhìn đã khá hơn rất nhiều.
Mạc Hồng Sơn giữ Lâm Dật lại ăn cơm, hai người uống chung một bình rượu, sau đó nhìn anh lái xe rời đi.
Lúc trở về tiểu khu, trời đã hơn mười một giờ khuya.
Lâm Dật liếc nhìn thời gian.
Vài tiếng nữa, một tổ người sẽ đến, sáng mai lại bàn giao công việc với bọn họ, xem như xong chuyện này.
Còn việc họ điều tra thế nào, điều tra ra được thứ gì, thì không còn liên quan đến mình nữa.
Lâm Dật không lập tức đi đến phòng bảo vệ, mà đến quầy hàng lớn gần đó mua một chút đồ ăn khuya.
Về tới phòng bảo vệ, thấy Triệu Hướng Dương đang chơi điện thoại di động.
"Lâm ca, cuối cùng anh cũng về rồi, em còn tưởng tối nay em phải trực ở đây luôn chứ."
"Sự tình xong xuôi thì tự nhiên sẽ về thôi."
Lâm Dật cầm đồ ăn cùng bia trên tay, để lên bàn.
"Ăn chút đồ khuya đi, đói bụng làm việc không tốt đâu."
"Vẫn là Lâm ca tôi rộng rãi, em thích kết giao bạn bè với người như anh."
Lâm Dật nhìn xung quanh, "Buổi tối ngoài việc trực ca ở đây, thì không còn việc gì khác sao?"
"Cũng phải ra ngoài tuần tra, nhưng đại khái đi một vòng là được rồi, hai ta tranh thủ chợp mắt một lát, ở cổng nam không có việc gì nhiều, cứ thế là được rồi."
"Được, ăn trước đi."
Tuy đã rất khuya, nhưng bên ngoài thỉnh thoảng vẫn có người đi đường qua lại, hai người cũng không dám ồn ào, lén lút bắt đầu ăn.
Gần sáng thì Triệu Hướng Dương đứng dậy nói:
"Lâm ca, anh ở đây chờ đi, em ra ngoài tuần tra một chút, không thể ăn đồ của anh không được."
"Vậy tôi cũng không khách sáo với cậu."
Vốn Lâm Dật muốn đi, nhưng một tổ người kia sắp tới rồi, còn có chút việc lặt vặt cần trao đổi trong nhóm, nên dứt khoát không khách sáo với Triệu Hướng Dương nữa.
"Chút lòng thành."
Triệu Hướng Dương chỉnh sửa trang phục trên người, đi ra phòng bảo vệ.
Cũng cùng lúc đó, một tổ người đã đến Trung Hải.
Nhưng chia làm hai bộ phận, Tùy Cường mang người đến khu cảnh bị.
Còn Tiếu Băng và La Kỳ thì đi về phía Lâm Dật bên này.
Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là đến thăm chơi thôi.
Mười mấy phút sau, xe của hai người dừng ở cửa tiểu khu.
Lâm Dật vẫy tay về phía họ, hai cô nàng vui vẻ đi vào phòng bảo vệ.
"Lâm ca, công việc của anh nhàn hạ thật đấy, có phải ngày nào cũng chỉ ngồi canh gác thế này thôi không, không cần làm gì khác nữa à?"
"Cũng không sai biệt lắm như vậy."
"Nhưng mà tôi nghe nói, rất nhiều chủ doanh nghiệp đều rất kỳ quặc, thuộc loại rỗi việc thích đi gây sự ấy, hay là chúng tôi ở lại, giúp anh dẹp yên những người đó?"
"Hai người đừng có gây thêm chuyện nữa, đừng có đánh người ta vào viện nữa là được rồi." Lâm Dật nói:
"Tình hình của Tùy Cường thế nào?"
"Đã nhận công tác giám sát rồi, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta sẽ về kinh, còn gì cần dặn dò không?"
"Raj thân phận rất đặc thù, có khả năng hắn biết rất nhiều tin tức bên trong Mammon." Lâm Dật nói:
"Ngoài ra còn mấy tên thành viên của kế hoạch ác ma nữa, bọn chúng đều là vật thí nghiệm của Mammon, cảm giác cấu trúc gen cũng không giống người bình thường, nói cho người bên sở nghiên cứu, lưu ý thêm về mặt này."
"Biết rồi." La Kỳ nhìn xung quanh phòng bảo vệ một lượt, "Buổi tối còn phải trực ở đây sao?"
"Đương nhiên rồi, bảo vệ nào chẳng có trách nhiệm."
"Vậy chúng tôi hai người ở đây cùng anh, đỡ anh buồn."
"Tôi có đồng nghiệp ở cùng, hai người các cô mau đi làm việc của mình đi, nghỉ ngơi cho tốt."
"Chủ yếu là hai chúng tôi nhiều tinh lực, giờ này vẫn chưa ngủ được."
"Có cần tôi kiếm cho hai cô vài chàng trai không?"
"Anh kiếm cho Kỳ Kỳ vài người đi, tôi thấy gần đây cô ấy hỏa khí hơi lớn, tiện thể hạ hỏa luôn."
"Tôi chả, cô đúng là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là dì cả của cô vừa mới hết, người cần hạ nhiệt là cô chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận