Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2142: Cấp cuối bánh nướng (length: 7441)

Reng reng reng... Ngay khi Lâm Dật đang chờ đối phương xuống, điện thoại di động trong túi reo lên, là Trương Bằng gọi tới.
"Lâm ca, đã điều tra xong, hắn gọi điện cho mấy bạn học, nội dung không khác nhau mấy, muốn lôi kéo họ nhập bọn, nhưng đều bị từ chối vì lý do không có tiền."
"Bộp" một tiếng, Trương Bằng ở đầu dây bên kia châm điếu thuốc, sau đó hít một hơi thật sâu, "Theo những manh mối nắm được hiện tại thì chắc chắn là truyền tiêu không còn nghi ngờ gì nữa."
"Ta đã đến sào huyệt của bọn chúng rồi, cậu về sở cảnh sát trước đi, chuyện bên này để tự tôi giải quyết."
"Xác định một mình cậu không sao chứ? Tôi nghe Trương ca nói, đám người này khi nổi điên lên thì như phát rồ, tuy cậu lợi hại nhưng mãnh hổ khó địch được bầy sói mà."
"Bọn họ đến cả chó Husky cũng không bằng, cậu đừng có sỉ nhục sói.
"
Trương Bằng cười ha hả, "Vậy thì tôi không lo nữa, nhưng có gì phải gọi điện báo ngay đấy."
"Yên tâm, trong lòng ta có tính toán rồi, người đến, không thèm nghe ngươi nói nữa."
"Được được được, tôi cúp máy trước đây."
Lâm Dật cúp điện thoại, rất nhanh liền thấy một người phụ nữ đi giày cao gót mặc đồ công sở đi từ trong ra.
Nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, tóc nhuộm màu vàng mà Lâm Dật ghét nhất.
Nhìn thế nào cũng thấy một mùi quê mùa.
Sau khi đi từ trong tòa nhà ra, người phụ nữ tóc vàng đánh giá Lâm Dật một lượt.
"Cậu là người Chu Hướng Bân giới thiệu đến à?"
Lâm Dật gật đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định.
Có được đáp án mình muốn, người phụ nữ tóc vàng nở nụ cười, sau đó đưa tay ra, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.
"Chào cậu, tôi là thư ký tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn Carmès Mỹ, tôi tên Trần Phương."
Nghe thấy cái danh xưng này, Lâm Dật trong lòng trực tiếp thốt lên "Ngọa Tào".
Danh xưng còn ghê gớm hơn cả mình, đúng là đủ dọa người.
"Chào chị chào chị, tôi tên Lâm Dật." Lâm Dật đưa tay ra bắt tay một cách nhiệt tình nói:
"Nhưng tôi chỉ nghe qua cái bảng hiệu Hermes thôi, Carmès thì vẫn là lần đầu nghe đấy."
"Đây chính là kiến thức có hạn của cậu."
Trần Phương tự tin hất đầu, một hành động đó suýt chút nữa đã chọc Lâm Dật bật cười.
Nếu là Kỷ Khuynh Nhan hoặc Nhan Từ, các nàng mà làm ra động tác như vậy thì chắc chắn sẽ khí tràng toàn bộ khai hỏa, mang theo một loại cảm giác áp bức.
Nhưng động tác này cô ta làm ra thì có vẻ hơi dở hơi, Họa Hổ không thành phản loại chó, đậm chất thôn quê nửa mùa.
"Carmès của chúng tôi là công ty con trực thuộc của Hermes, cũng là nhãn hiệu cao cấp mới mà họ tung ra, chuẩn bị khai phá thị trường cao cấp Hoa Hạ, cho nên các cậu mới kiếm được món hời."
"Ra là vậy, tôi cảm thấy đây là một cơ hội phát tài, tôi nguyện ý gia nhập."
Trần Phương hài lòng gật đầu.
"Cậu là người do Chu Hướng Bân giới thiệu, những tình hình liên quan đến công ty chắc hẳn anh ta cũng đã nói với cậu rồi, nên tôi cũng không sắp xếp cho cậu ngồi nghe hội thảo nữa, mà sắp xếp trực tiếp cho cậu trở thành đại diện của công ty chúng tôi, còn lại thì không dám nói chứ một năm kiếm năm sáu chục vạn thì rất nhẹ nhàng, chỉ cần cố gắng một chút, thì 100 vạn cũng không có gì khó khăn, sắp xếp như vậy chắc là cậu không có ý kiến gì chứ?"
"Ngài thật sự quá khách khí, đây là đang giúp tôi kiếm tiền, sao tôi có ý kiến được."
Trần Phương hài lòng gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ cao ngạo.
"Cậu hiểu được đạo lý này là tốt rồi, sau này cứ theo chúng tôi mà làm cho tốt, đảm bảo cậu ăn ngon mặc đẹp."
"Tôi nhất định sẽ làm tốt, điểm này chị cứ yên tâm."
"Vậy thì đi theo tôi, trên lầu còn mấy vị đại diện đang họp, cậu cũng theo vào nghe một chút."
"Được được được, chúng ta mau vào đi thôi, đừng lỡ mất thời gian kiếm tiền của tôi."
Trần Phương cười cười, không nói thêm gì.
Cô ta cảm thấy người tên Lâm Dật này, mặc dù điều kiện ngoại hình rất xuất sắc, nhưng IQ thì dường như không cao lắm.
Chắc hẳn là một người rất dễ bị điều khiển, nói không chừng có thể khai thác triệt để từ hắn một mẻ lớn.
Dưới sự chỉ dẫn của Trần Phương, hai người lên thang máy đến tầng 19.
So với môi trường bên ngoài của cao ốc, nội thất bên trong trông có vẻ càng không được tốt cho lắm.
Khiến người ta có cảm giác hơi tối tăm.
Vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy một đám người la hét, giống như đang đọc to khẩu hiệu, cứ như là bị điên vậy.
Trần Phương thản nhiên đi phía trước, dẫn Lâm Dật đến một căn phòng ở giữa.
Diện tích căn phòng không tính là lớn, đâu đó chừng sáu bảy chục mét vuông.
Bên trong bày mấy cái bàn lớn và ghế, trên tường còn có một cái bảng đen, bên trên viết một đống lớn những thứ như gà bới, Lâm Dật nhìn mà nhức óc.
Trước bảng đen là một người đàn ông mặc tây trang, vóc dáng không cao, để tóc dài, bộ âu phục trên người không được vừa vặn, khiến người ta có cảm giác lỏng lẻo.
Điều thú vị nhất là, lúc hắn nói chuyện, còn thỉnh thoảng xen lẫn mấy từ tiếng Anh, nghe rất khó chịu.
Bên trái bên phải hắn, tổng cộng có mười mấy người, cả nam cả nữ, đều mặc những bộ đồ tương tự nhau, từng người nghểnh cao đầu, thần sắc đều vô cùng cao ngạo.
Ngoài những người này ra, còn có hơn chục chiếc ghế, trên đó ngồi bảy tám người, đang tập trung nghe người đàn ông tóc dài chém gió.
Cái vẻ tập trung, giống như là đang nghe Đức Chúa Giê-su giảng đạo vậy.
Thấy cảnh này, Lâm Dật hơi xúc động.
Nếu như những người này lúc đi học, mà chăm chỉ được bằng 10% lúc này, thì cũng không đến mức bị lừa đến đây.
Nhìn thấy Lâm Dật tiến vào, người đàn ông tóc dài kết thúc bài diễn giảng.
Trần Phương bước đến, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, người kia gật đầu, sau đó nói với những người khác:
"Bây giờ, mọi người vỗ tay hoan nghênh đại diện mới gia nhập, từ nay về sau, cậu ấy chính là một thành viên trong đại gia đình của chúng ta."
Nghe nói vậy, bảy tám người đang chăm chú nghe giảng, trong mắt đều lộ ra một tia địch ý, tiếng vỗ tay cũng lưa thưa, có vẻ như cũng không chào đón Lâm Dật đến.
Giống như là sự xuất hiện của Lâm Dật, sẽ cướp mất miếng cơm của họ vậy.
Thấy cảnh này, Lâm Dật càng thêm cạn lời.
Rõ ràng là mình đến cứu bọn họ mà họ lại tỏ thái độ như vậy.
Quả nhiên, trên đời này người ngu quá nhiều, đến mức kẻ lừa đảo cũng có chút không đủ dùng.
Sau đó, Trần Phương đi đến trước mặt Lâm Dật, nói với hắn:
"Vị trước mặt cậu đây, là tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của Carmès Mỹ, ngài Pitt."
"Bì tổng, ngài khỏe." Lâm Dật vừa cười vừa nói.
"Đây là tên tiếng Anh của ông ấy, tên tiếng Trung của ngài Pitt là Lý Kiến Phi."
"Xin lỗi, tôi không có đi nước ngoài nên không biết những chuyện này."
"Không sao." Lý Kiến Phi khách khí nói:
"Bây giờ cậu đã là một thành viên của chúng ta, con đường thăng tiến rất nhanh, nằm trong tầm tay, đi khắp thế giới đều không có vấn đề gì, chỉ cần cậu cố gắng, thì nhất định không có gì khó khăn."
"Tốt tốt tốt, tôi hiểu rồi."
"Tự tìm một chỗ mà ngồi đi, chúng ta tiếp tục khai hội." Lý Kiến Phi nói:
"Nhưng trước khi khai hội, cậu phải đưa điện thoại lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận