Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3100: Trào phúng (length: 7528)

Trung tâm chuyển vận khu vực lớn được đặt ở ngoại thành.
Lâm Dật lái xe hơn một tiếng, bảy vòng tám quẹo mới đến được chỗ này.
Diện tích trung tâm chuyển vận lớn hơn trong tưởng tượng nhiều.
Sau khi vào trong, có thể thấy mấy nhà kho lớn dài đến 100 mét.
Hơn mấy chục chiếc xe tải lớn từ bên trong ra vào tấp nập.
Ngoài ra, phía bên tay trái còn có một tòa nhà ba tầng dài mấy chục mét.
Đây là địa điểm văn phòng của khu vực lớn Trung Hải, tất cả nghiệp vụ trong khu vực đều được hoàn thành ở đây.
Sau khi đỗ xe xong, Lâm Dật đi về phía khu ký túc xá.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đã thấy một bóng người quen thuộc đi đối diện.
Chính là gã tài xế không chịu đến lấy hàng, Trương Đông!
"Ồ, ngươi đến đây làm gì? Chắc không phải đến khiếu nại ta đấy chứ?"
Trương Đông cũng liếc mắt nhận ra Lâm Dật, lộ vẻ trêu tức trên mặt.
Lâm Dật cười, cảm thấy có chút oan gia ngõ hẹp.
Mình đang muốn xử lý hắn, ai ngờ lại gặp ở đây.
"Lão Trương, người này là ai vậy."
Người vừa lên tiếng đứng cạnh Trương Đông, có vẻ là đồng nghiệp tài xế.
"Một nhân viên chuyển phát nhanh bé tí, chút quy củ cũng không hiểu, lúc lấy hàng còn dám cãi nhau với ta." Trương Đông khinh thường nói:
"Đám thanh niên bây giờ gan càng ngày càng lớn."
"Thế mà lại có chuyện này à?" Một tài xế đồng nghiệp khác lên tiếng:
"Ngay cả bọn quản lý mạng lưới quan hệ, gặp chúng ta còn phải khách khách khí khí, hắn là nhân viên chuyển phát nhanh, lại dám cãi nhau với chúng ta?"
"Đấy, cho nên những loại người như bọn họ, nếu không cho chúng nó bài học, thì không biết trời cao đất rộng." Trương Đông nói: "Còn tưởng mình là nhất."
"Có ý đấy, ha ha..."
Tiện tay châm điếu thuốc, Trương Đông cười nhìn Lâm Dật, "Không lo đi giao chuyển phát nhanh cho tốt, chạy đến đây làm gì? Không phải là đến tố cáo ta đấy chứ?"
"Thật ra cũng có ý đó." Lâm Dật thành thật nói.
"Ha ha..."
Trương Đông cùng đồng nghiệp của hắn đều cười ha hả.
Như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Trương Đông cầm điếu thuốc chỉ về phía ký túc xá gần đó, "Nhìn thấy cái tòa nhà kia không, người của đại khu đều làm việc ở đó đấy, mau đi khiếu nại ta đi."
"Ngươi còn ra vẻ không sợ."
"Ngươi đừng quan tâm ta có sợ hay không, mau đi khiếu nại đi, nếu ngươi thật sự có thể làm gì được ta, Trương Đông ta xin theo họ ngươi."
"Thôi đi, tôi cũng không muốn làm mấy chuyện mất mặt đó."
Lâm Dật không nói chuyện với Trương Đông nữa, chậm rãi đi về phía khu ký túc xá.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Dật rời đi, đồng nghiệp của Trương Đông cười nói:
"Trông có vẻ không giống mấy sinh viên mới tốt nghiệp, sao mà làm càn như vậy."
"Tôi đoán chắc là xem mấy video ngắn nhiều quá, tưởng bây giờ là xã hội hòa đồng, chuyện gì cũng có thể dựa vào khiếu nại để giải quyết."
"Nhưng mà cũng quá manh động rồi, như thằng ngốc ấy."
"Tôi đoán là có một chân với Từ Văn nên mới đến đây giúp nàng ra mặt." Trương Đông nói.
"Ừm? Hắn là người của mạng lưới quan hệ Thịnh Gia Viên?"
"Đúng vậy."
"Cô nàng Từ Văn kia, trông xinh ra phết."
"Đấy, nên tôi mới bảo là hắn đến đây vì Từ Văn." Trương Đông cười hề hề nói.
"Nhưng mà dù là đến giúp thì cũng phải liệu cơm gắp mắm chứ, bây giờ thì có thiếu gì người đâu, mấy nhân viên chuyển phát nhanh chẳng có chút kỹ thuật nào như hắn thì cứ đầy ra, hắn lại muốn khiếu nại tài xế bọn mình, đúng là nói chuyện viển vông."
Đồng nghiệp của Trương Đông lên tiếng:
"Hơn nữa, anh còn là đội trưởng đội xe, cho dù hắn bị đuổi, anh cũng không hề hấn gì."
"Ha ha..."
Trương Đông cười khà khà, "Cho nên nhân cơ hội này, cho hắn một bài học, cũng tốt đấy chứ."
"Ừ... tí nữa thì xem hắn mặt mày xám xịt đi ra thôi."
Lúc hai người đang nói chuyện, Lâm Dật đã đi đến khu ký túc xá.
Nhìn thấy Lâm Dật đến, cô tiếp tân đang bận bịu ngẩng đầu nhìn theo thói quen.
Nhìn thấy Lâm Dật dáng người thẳng tắp, lập tức nảy sinh cảm giác kinh diễm.
Không giống mấy cậu trai bây giờ, trông như "bóng", cảm giác trên người anh ta đều tràn đầy khí chất đàn ông.
"Xin chào, xin hỏi anh có việc gì không ạ?"
Cô tiếp tân vén tóc, khách khí hỏi.
"Tôi muốn tìm người phụ trách nghiệp vụ của khu vực lớn này."
"Anh tìm Lưu tổng ạ."
"Ai cũng được, miễn là lãnh đạo phụ trách nghiệp vụ khu vực lớn là được."
"Vậy thì chỉ có Lưu tổng thôi." Cô tiếp tân nói:
"Anh có hẹn trước không ạ?"
"Không có."
"Vậy anh cứ vào phòng khách chờ một lát, Lưu tổng đang họp."
"Được."
Dưới sự chỉ dẫn của cô tiếp tân, Lâm Dật được dẫn vào phòng khách.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo khu vực lớn đang mở cuộc họp định kỳ hàng tháng.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông hơi mập, đeo kính, vóc dáng không cao lắm.
Trông rất dễ gần nhưng trong cuộc họp, giọng điệu của ông rất nghiêm túc, những người ngồi dưới đều ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
Người đàn ông tên Chu Bằng, là người phụ trách toàn bộ khu vực lớn, cũng là lãnh đạo lớn nhất ở đây.
Người ngồi bên trái ông, về ngoại hình, thì tạo ra sự tương phản rõ rệt, tuy cũng đeo kính nhưng nhìn gầy hơn.
Tuy là người đứng thứ hai, nhưng khi ngồi lại có dáng vẻ uy nghiêm không giận mà tự có.
Người đàn ông này tên Lưu Văn Lâm, là phó tổng khu vực lớn Trung Hải, chủ quản mảng công tác vận hành.
"Hôm nay họp đến đây thôi, mỗi bộ phận phải đảm đương tốt trách nhiệm của mình, vài ngày nữa là đến đợt cao điểm chuyển phát nhanh, phải bảo đảm tất cả hàng hóa được giao đến đúng giờ."
"Rõ, Chu tổng."
Chu Bằng gật đầu, theo thói quen nhìn về phía Lưu Văn Lâm.
"Lưu tổng, anh còn có gì muốn bổ sung không ạ?"
Lưu Văn Lâm cười cười, "Không có."
Trong trường hợp này, cho dù có chỗ nào muốn bổ sung, Lưu Văn Lâm cũng sẽ không đưa ra.
Lãnh đạo lớn chỉ là khách sáo, nếu bạn coi là thật, bổ sung vài câu, thì có nghĩa là bạn đang nói lãnh đạo tổng kết năng lực không đủ.
Sau này, công việc sẽ khó triển khai.
"Vậy được, giải tán."
Các giám đốc điều hành phòng họp lần lượt thu dọn đồ đạc rời chỗ.
Nhưng lúc ra đến cửa, Lưu Văn Lâm lại gọi một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi lại.
"Tiểu Đổng, cô đến đây một lát."
Người phụ nữ tên Đổng Vũ, chủ yếu phụ trách công tác điều hành đội xe.
Đổng Vũ tuổi đời không tính là lớn, ngoài ba mươi tuổi.
Vì là sinh viên ưu tú tốt nghiệp, cộng thêm năng lực làm việc thực sự nổi bật, nên được cất nhắc rất nhanh.
Những người khác, ít nhất phải mất năm năm nữa mới có thể ngồi vào vị trí của cô ấy.
Ngoài năng lực bản thân ra, nhan sắc và vóc dáng của Đổng Vũ cũng vô cùng nổi bật, gần như ngang với Từ Văn, một nhăn mày một nụ cười đều rất phong tình.
Và trên người cô ấy, còn có một tầng quan hệ không ai biết.
Cô ấy và Lương Kim Minh là quen nhau, hai người đã vô tình gặp nhau một lần tại quán bar, sau đó đi khách sạn.
Chuyện giao hàng tối hôm qua, Lương Kim Minh là gọi điện cho cô.
"Nghe nói hôm qua cô cho một chiếc xe bên ngoài vào giao hàng à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận