Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2007: Cùng Lâm Dật đụng vào (length: 7389)

"Nhưng chuyện này, ảnh hưởng đến chúng ta không lớn đâu."
"Ta hiện tại đã rửa tay gác kiếm rồi, mà Bạch Vĩnh Thọ đang từ từ nổi lên, cứ như vậy, sự chú ý sẽ đều chuyển lên người hắn, với ta mà nói là chuyện tốt."
Ngụy Nghĩa Hoa thở dài, hận sắt không thành thép nói:
"Nhưng thằng ngu này quá lỗ mãng, lại muốn khiêu chiến quyền uy của Lâm gia, đợi đến khi hắn bị đè chết, tất cả sự chú ý lại sẽ rơi xuống trên người của ta, đây không phải chuyện tốt."
"Ta cảm thấy Bạch Vĩnh Thọ mấy năm nay quá thuận lợi, những người hắn tiếp xúc cũng chỉ là đám dân quê, chưa thấy qua mấy người lợi hại."
"Không phải là quá thuận lợi, mà là quá độc ác." Ngụy Nghĩa Hoa nói ra:
"Trong thế giới quan của hắn, cho rằng chỉ cần đủ hung ác thì có thể giải quyết mọi vấn đề, cho nên mới hình thành cái thói xấu này, chờ đến một ngày, hắn thật sự đụng phải Lâm gia, sẽ biết thế nào là người thật sự nhẫn tâm."
"Chắc là Lâm gia chỉ cần một ngón tay, là có thể đè chết hắn." Trợ lý nói.
"Nào chỉ là một ngón tay, có khi hắn còn chưa kịp gặp mặt Lâm gia đã bị đè chết rồi."
"Ngụy gia nói rất có lý."
. .
Trong phòng khách sạn, Bạch Vĩnh Thọ cũng không đi đâu cả.
Ngồi yên một chỗ, im lặng hút thuốc.
"Lão đại, Ngụy Nghĩa Hoa hình như không mấy ủng hộ cách làm của anh, có phải là không nỡ địa bàn và làm ăn của hắn không?"
Người nói chuyện, đầu rất cao, cao hơn Bạch Vĩnh Thọ một cái đầu, để kiểu tóc chia ba bảy, da dẻ hơi đen, khóe mắt có nếp nhăn, cho người ta cảm giác rất thô ráp.
Mà hắn cũng là cánh tay đắc lực của Bạch Vĩnh Thọ, Vương Thự Quang!
"Rất khó xảy ra chuyện đó, nếu hắn không nỡ thì đã không rửa tay gác kiếm, dựa theo sự hiểu biết của ta về Ngụy Nghĩa Hoa, hắn không phải là người hay thay đổi."
"Vậy thật sự là bởi vì cái người tên Lâm gia kia mà không đồng ý?"
"Cũng chưa chắc." Bạch Vĩnh Thọ nói:
"Cái người tên Lâm gia đó ta biết, tên là Lâm Dật, bề ngoài là một đại lão bản, cực kỳ giàu có, phía dưới còn có một đám người, thực lực chắc chắn là có, Ngụy Nghĩa Hoa thực sự kiêng dè hắn."
"À..."
Vương Thự Quang khinh thường cười lạnh một tiếng, "Loại người như vậy, trước kia tôi cũng thấy qua mấy người, cũng là dựa vào tiền để nuôi người, xảy ra chuyện cũng dám ném tiền ra, nhưng vào một số việc lớn, chắc chắn là không bằng chúng ta."
Bạch Vĩnh Thọ gật đầu, rất tán đồng quan điểm của Vương Thự Quang.
Hắn cũng biết, mình là một tên lưu manh thuần túy, không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng dám làm.
Còn Lâm Dật thì khác, hắn là một thương nhân, nuôi tay chân phía dưới, người như vậy không được thuần túy, không thể so với mình được.
Nếu hai bên thật sự va chạm, chắc chắn không phải là đối thủ của mình.
Dù sao mềm sợ cứng, cứng lại sợ kẻ không muốn sống.
"Vậy đi, cậu để ý tin tức về hắn xem sao, có thể hẹn hắn đi ăn một bữa cơm không." Bạch Vĩnh Thọ nói:
"Nếu hắn nể mặt thì mọi chuyện đều vui vẻ, nếu không nể mặt thì tìm cơ hội chơi hắn một vố, ta mặc kệ Lâm gia Lý gia gì, dám ngáng đường của ta, ta sẽ diệt trừ hắn!"
"Hiểu rồi!"
Reng reng reng... Ngay lúc này, điện thoại di động của Vương Thự Quang vang lên, cầm lên xem thì thấy là đàn em gọi đến.
"Có chuyện gì à? Đừng có nhắc tên tao nhé."
"Mấy thằng nhóc này đúng là càng ngày càng quá quắt, có chút tiền bẩn trong tay mà đã vênh váo."
"Bảo người chờ ở đó đi, tao đến ngay."
Nói xong, Vương Thự Quang cúp điện thoại, Bạch Vĩnh Thọ nhìn hắn nói:
"Xảy ra chuyện gì vậy."
"Quán bar Modu, có mấy đàn em đang bán hàng ở đó thì bị mấy tên phú nhị đại bắt lại, còn đòi báo cảnh."
"Qua xem sao." Bạch Vĩnh Thọ nói: "Mấy tên phú nhị đại giờ gan càng lúc càng lớn, dạy dỗ một chút cũng tốt."
"Đào ca, em qua xem sao, để tránh chút nữa xảy ra chuyện."
"Đi đi."
. .
Quán bar M 0 độ, Lâm Dật bốn người đã trở về dãy ghế dài ở tầng một.
Hai người bị họ bắt lại cũng đã bị bảo an quán bar mang đi, cũng không làm ảnh hưởng đến hứng thú uống rượu của họ.
Nhưng tiếc là, khi Lâm Dật xuống dưới, Lý Kiều cùng bạn của cô ta đã không còn thấy đâu nữa.
Không khí náo nhiệt của quán bar vẫn tiếp tục, đủ loại gái đẹp đều lũ lượt kéo đến, không hề tiếc rẻ thân hình của mình.
"Lâm ca, cuối tuần này mẹ của Kỷ tổng có đại thọ, quà anh chọn chưa đấy?" Lúc uống rượu, Cao Tông Nguyên hỏi.
"Mấy người cũng đi à, đã chọn được gì chưa?"
"Nhà tôi thì Viện Viện chọn hết rồi, tôi không cần chọn."
"Hai người thì sao?" Lâm Dật nhìn Tần Hán và Lương Kim Minh nói.
"Bọn tôi mua vòng tay, còn Tần ca mua một cái mặt phật bằng phỉ thúy."
"Má nó, mấy người đều chọn cả rồi, sao không ai giúp tôi chọn cái gì cả vậy."
"Chủ yếu là tại anh không nói thôi." Lương Kim Minh nói:
"Mà lại nói, là mẹ vợ tương lai của anh có đại thọ, thế nào cũng phải do tự anh chọn mới tỏ ra thành ý chứ."
Lâm Dật tặc lưỡi, "Để dành thời gian tôi đi dạo xem sao."
"Lâm ca, tôi khuyên anh tốt nhất nên nghiêm túc một chút đi, quan hệ giữa anh và Kỷ tổng có hòa hoãn được hay không thì phải xem lần này." Cao Tông Nguyên nói:
"Dù sao thì số lần Viện Viện mắng anh cũng không nhiều như trước nữa rồi, đấy là tín hiệu tốt đấy."
"Mẹ nó cô ta cứ bớt ăn tiền công quỹ đi." Lâm Dật nói:
"Kỷ Khuynh Nhan còn không xài của tôi nhiều tiền đến thế, đều mẹ nó bị vợ cậu tiêu hết rồi."
"Hắc hắc, tiêu tiền của mình, đi nuôi vợ người ta, Lâm ca ghê thật." Lương Kim Minh cười nói.
"Cút đi, đm."
Mấy người cười ha ha một tràng, liên tiếp nâng ly, không khí trong bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt.
Ngay lúc này, Vương Thự Quang dẫn theo hai người, đi vào từ bên ngoài quán bar.
Sự xuất hiện của ba người, thu hút sự chú ý của một số người.
Mấy gương mặt nam nữ, đều lộ ra một chút ánh mắt khinh bỉ.
Một cái quán bar sang trọng như vậy, mà lại xuất hiện mấy tên công nhân nông thôn, thật sự là quá thấp kém.
Tuy ba người ăn mặc đều hết sức bình thường, thậm chí có chút giống công nhân xây dựng, nhưng nhân viên phục vụ của quán bar, cũng không mang theo thành kiến khi nhìn người, tiến lên hỏi:
"Chào ngài, xin hỏi muốn mở thẻ bàn không?"
Vương Thự Quang lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, "Chúng tôi đến tìm người, ông chủ của các cô đâu."
"Tìm ông chủ của chúng tôi?" Nhân viên phục vụ kinh ngạc nói.
"Đúng, nghe nói ông chủ của các cô là mấy tên phú nhị đại, tôi có chút chuyện, muốn tìm bọn họ nói chuyện."
"Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi đang tiếp đãi bạn bè, không có thời gian gặp các anh."
"Vậy cô cút một bên đi, đừng có ở đây làm chướng mắt."
Nói xong, Vương Thự Quang đẩy nhân viên phục vụ sang một bên, cô ta không ngờ đối phương lại đột nhiên động thủ, chân trượt một cái, lảo đảo ngã xuống đất.
A... Một vài nữ sinh phát ra tiếng thét, người trong hộp đêm theo bản năng nhìn về phía cửa, cũng phát hiện ra ba người Vương Thự Quang.
"Ba người này là làm cái gì thế, đến đây gây chuyện à." Cao Tông Nguyên thầm nói.
"Đi qua xem chẳng phải sẽ biết thôi."
Lương Kim Minh đứng dậy, đi về phía Vương Thự Quang.
"Huynh đệ, có chuyện thì nói lý, đừng động tay động chân với nhân viên của chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận