Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3107: Người ngươi mang tới, giống như không quá được (length: 7366)

Nhưng từ trên xe bước xuống, không chỉ có người đàn ông kia, đi cùng còn có ba người.
Cả đám đều cao to lực lưỡng, sau khi xuống xe, hầm hầm đi tới.
Nhìn thấy mấy người này, Từ Văn lúc này đổi sắc mặt.
Vội vàng để cái chổi xuống, từ bên trong đóng cửa lại, không muốn để cho những người kia tiến vào.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Dật bắt lấy tay của hắn, rồi kéo ra phía sau mình.
"Người ta đã tìm tới tận cửa, ngươi còn né tránh, chắc là mới sửa xong cửa, lại bị đập hỏng."
"Cửa đập hỏng không sao, ta lại sửa là được."
Từ Văn vội vàng hấp tấp lấy điện thoại ra, "Ta gọi cảnh sát ngay bây giờ, ngươi mau đóng cửa lại."
"Việc này mà báo cảnh sát thì không có ý nghĩa."
Lâm Dật cười ha ha nói:
"Vốn dĩ ta đã định đi tìm bọn hắn, bây giờ chủ động đưa tới cửa, vừa hay là giải quyết luôn chuyện này."
"Ngươi điên rồi!"
Từ Văn lớn giọng nói, "Bọn họ nhiều người như vậy, một mình ngươi làm sao đánh lại."
"Chút lòng thành."
Lâm Dật cười ha ha nhìn Từ Văn, "Cho dù đằng sau thêm số không, đều không phải là chuyện lớn, ngươi qua một bên ở đi, để tránh làm chậm trễ ta phát huy."
Ngay lúc hai người nói chuyện, bốn người đã đi vào rồi.
Người đi đầu, chính là hôm đó giở trò với Từ Văn.
Tên của hắn là Mã Kiến Long, hồi trẻ thì không học thức, học hết cấp hai thì nghỉ.
Nhưng may mắn là, chị gái của hắn lấy chồng tốt, tìm được một người chồng giàu có, giúp hắn giải quyết không ít chuyện, về sau lại nhờ vả các mối quan hệ của mình, giúp hắn mở một công ty nhỏ.
Dù hiện tại nhìn cũng ra gì, nhưng bản chất bên trong vẫn không bỏ được thói lưu manh.
Nếu không phải thấy Từ Văn, cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Bởi vì hắn không hề sợ hãi, lấy năng lực của chị gái và anh rể, thì cũng chỉ là chơi gái mà thôi, cho dù xảy ra chuyện, cũng có thể giúp mình dàn xếp.
Còn ba người phía sau hắn, là đám bạn bè bất hảo của hắn.
Thường xuyên ăn chơi với nhau, lén lút làm không ít việc mờ ám.
Khi biết Mã Kiến Long bị đánh, liền được một đám người ủng hộ chạy tới.
Chỉ là lần đầu tới thì Lâm Dật không ở đây.
Để cho hả giận, liền đập cửa hàng của Từ Văn.
"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi." Mã Kiến Long ngậm điếu thuốc nói.
Sau khi vào, người cuối cùng, tiện tay kéo cửa cuốn bên ngoài xuống.
Đối với bọn xã hội đen như bọn hắn, thao tác này quá quen thuộc.
Chỉ cần người bên ngoài không nhìn thấy, bọn họ ở bên trong có thể tùy ý hành động.
"Tìm ta tìm ta, cần gì phải phá tiệm, chuyện này là các ngươi không đúng rồi."
"Lúc đó không tìm được ngươi, tự nhiên phải thu chút lợi tức từ người của ngươi."
Trong lúc nói chuyện, Mã Kiến Long còn chẳng thèm nhìn Lâm Dật, dường như xem hắn như không khí, dồn sự chú ý vào vóc dáng quyến rũ của Từ Văn.
Đối với hắn mà nói, dạy dỗ Lâm Dật chỉ là tiện tay làm thôi, giải quyết Từ Văn mới là mục đích chính hôm nay.
"Nói cũng khéo, ta vừa nãy còn định đi tìm các ngươi, không ngờ mấy người tự đưa tới cửa." Lâm Dật xoa xoa cổ tay nói:
"Nhân cơ hội này giải quyết luôn sự việc, tránh cho các ngươi lại tới tìm phiền phức."
Mã Kiến Long liếc Lâm Dật một cái, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo.
"Hôm đó để ngươi đánh lén thành công, còn tưởng mình là người ghê gớm?"
"Đối phó với người khác thì có thể không được, nhưng đối phó với ngươi, ta thấy không thành vấn đề."
"Ha ha..."
Mã Kiến Long cười ha ha, nhìn đám bạn bên cạnh, "Mấy thanh niên bây giờ xem, đúng là một lũ điên, bọn ta hồi xưa đâu có như vậy."
"Cho nên nói, hôm nay cần phải cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng biết, chúng ta vẫn chưa già." Gã đầu trọc bên cạnh Mã Kiến Long nói.
"Lời này có lý."
Lúc nói chuyện, Mã Kiến Long cầm tàn thuốc trên tay, búng về phía Lâm Dật.
Hành động này, đối với người khác, chắc chắn là khó mà tránh khỏi.
Nhưng Lâm Dật chỉ hơi nghiêng người, sau đó nhẹ nhàng đá chân, lại đá tàn thuốc ngược trở lại.
Nhìn thấy tàn thuốc bay về, Mã Kiến Long hoảng hốt.
Muốn tránh cũng không kịp, rơi ngay lên y phục mình.
Vội vàng hấp tấp phủi mấy cái, mới dập được tàn lửa trên quần áo.
Hành động này, đối với Mã Kiến Long mà nói là sự khiêu khích trắng trợn, cũng làm cạn kiệt chút ít kiên nhẫn của hắn.
"Mấy anh em, thằng nhóc này hơi điên, hôm nay bẻ hai cẳng nó."
Dưới mệnh lệnh của Mã Kiến Long, ba người sau lưng rút gậy gỗ và gậy sắt ra, vẻ mặt hung thần ác sát, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
"Các ngươi muốn làm gì."
Từ Văn xông lên, lấy từ trong túi xách ra một xấp tiền.
"Đây là gần một vạn tiền mặt, coi như đền bù cho các người, mau đi đi."
"Ồ..."
Mã Kiến Long cười khẩy, "Cô tưởng là tôi thiếu chút tiền này của cô sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi ngược lại rất hứng thú với cô, thân hình này, quả là không tệ."
"Ha ha..."
Đám người bên cạnh hắn cười ha hả, đồng dạng đang quan sát Từ Văn, ý đồ khỏi cần nói cũng biết.
Lâm Dật đưa tay ôm lấy eo Từ Văn, kéo nàng ra phía sau mình.
"Chuyện này không liên quan đến cô, tránh qua một bên đi."
"Nhóc con, cậu xem phim thần tượng nhiều quá rồi đấy, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?"
"Cũng có ý đó."
"Lão tử hôm nay sẽ cho cậu biết, anh hùng cứu mỹ nhân phải trả giá rất đắt."
Mã Kiến Long vung tay lên, ba người phía sau đồng loạt xông lên.
Người lao lên trước nhất, là gã đầu trọc cầm gậy sắt.
Giơ gậy, hung hăng đập xuống đầu Lâm Dật.
Lâm Dật hờ hững đưa tay, bắt lấy cây gậy của hắn, rồi cho dù hắn có dùng bao nhiêu sức, cũng không cách nào thoát ra được.
Lâm Dật dùng sức giật một cái, đoạt lấy cây gậy sắt trên tay hắn, sau đó xoay tròn, đập vào đầu đối phương.
A--- một tiếng hét thảm, gã đầu trọc bị đánh đến máu me đầy đầu, ngã xuống đất.
Cảnh tượng này khiến Mã Kiến Long sợ hãi, sự tàn nhẫn của Lâm Dật, có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
Hai người còn lại cũng không dừng tay, Lâm Dật cũng không hề nương tay.
Cầm lấy gậy sắt, đập vào chân hai người, mỗi người một nhát.
Tiếng xương gãy vang lên, hai người ôm chân nằm trên đất, lăn lộn không ngừng.
Chỉ trong vài giây, cũng chỉ còn lại một mình Mã Kiến Long.
Hắn kinh ngạc đứng đơ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, nhất thời không biết phải xử lý chuyện trước mắt ra sao, bởi vì mọi chuyện đã hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Từng bước từng bước, Lâm Dật đi về phía hắn.
Mã Kiến Long theo bản năng lùi lại, nhưng cửa cuốn đã đóng, hắn muốn chạy cũng không có cơ hội.
"Mấy người ngươi mang đến, hình như không được lắm, hay là ngươi ra tay thử xem."
"Huynh đệ bình tĩnh một chút, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, chúng ta có gì thì nói chuyện cho đàng hoàng."
"Nói cái mẹ mày!"
Lời vừa dứt, Lâm Dật đưa tay tát một cái, vào mặt Mã Kiến Long, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận