Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2054: Chân chính nguyên nhân cái chết (length: 7524)

"Nhìn vào đạo đức của Trương Quốc Bình, rồi đến trung tâm tắm rửa mát xa, sau đó hai người yêu đương, chuyện này cũng có thể hiểu được." Trương Bằng phân tích.
"Vậy ta đoán chừng, Trương Quốc Bình muốn ly hôn với Bàng Lan Quyên, có lẽ là do ả đàn bà này xúi giục."
Lâm Dật gật đầu, "Có khả năng, nếu ta nhớ không nhầm thì người đàn bà này hình như có một đứa con trai sáu tuổi, cho nên đang rất cần một hiệp sĩ 'đổ vỏ', mà Trương Quốc Bình lại là lựa chọn tốt nhất."
"Nhưng vấn đề là, Trương Quốc Bình căn bản không có tiền, tài sản cũng không thuộc về hắn." Trương Bằng nói:
"Cảm giác như người tên Từ Bình Bình kia có vẻ như bị 'chơi chùa'."
"Không hẳn." Cố Diệc Nhiên nói:
"Giết người không phải chuyện nhỏ, nếu cả hai cùng chết, xu hướng kiện tụng về tài sản sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào, hung thủ không thể nào làm như vậy, chỉ là chúng ta vẫn chưa biết nguyên nhân."
"Nhiên tỷ, chẳng lẽ ý của chị là, Trương Quốc Bình nắm chắc sẽ lấy được tài sản, đúng không?" Trương Tử Hân hỏi.
"Ta đoán là vậy, nhưng nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa rõ."
"Nếu không phân tích ra được gì, thì không cần phân tích nữa." Lâm Dật nói:
"Chỉ cần lập tức khởi động quá trình phân chia tài sản, sẽ biết ngay Trương Quốc Bình có phải là hung thủ hay không."
Mọi người gật đầu, tán đồng ý kiến của Lâm Dật.
Lúc này, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Lý Tường Huy bước vào.
"Vụ án Tùy Hâm có tiến triển mới."
Lý Tường Huy trên tay cầm một tập tài liệu, nói:
"Chính xác bị hạ độc không phải bát cháo của cô ta, mà là gói dưa muối đặt bên cạnh."
"Dưa muối?"
Cả bốn người đều ngạc nhiên.
Còn Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên cũng nhớ lại tình hình hiện trường vụ án, có một nửa gói dưa muối chưa ăn hết.
"Tuy trong cháo cũng có phát hiện chất cyanide, nhưng rất có thể là nạn nhân đã bỏ dưa muối vào cháo, đây là một cách ăn rất phổ biến."
Lâm Dật trầm tư một lát, rồi đột ngột ngẩng đầu, "Trên đơn đặt đồ ăn ngoài của cô ta, có mua dưa muối không?"
"Tôi có ảnh chụp."
Cố Diệc Nhiên lấy điện thoại ra xem, "Hình như không có thật, chỉ có một bát cháo với một cái bánh bao!"
"Vậy là được rồi!"
Lâm Dật nói: "Người bán hàng và nhân viên giao đồ ăn đều không liên quan, gói dưa muối bị hạ độc có thể là hung thủ đã để sẵn trong nhà nạn nhân! Lúc tối hôm qua ăn cơm, vì cảm thấy không ngon miệng nên cô ta mới lấy dưa muối ra, dẫn đến trúng độc mà chết!"
"Nếu vậy thì có thể xác định, hung thủ chắc chắn là người rất thân cận với nạn nhân!"
"Cũng không nhất thiết, bạn bè hoặc đồng nghiệp cũng có khả năng, dù sao dưa muối không phải đồ vật quý giá, việc cho qua lại một ít cũng rất bình thường." Lâm Dật nói.
"Nhưng việc này dường như có thể xóa bỏ hiềm nghi cho Trương Quốc Bình, hắn với Tùy Hâm hoàn toàn không quen biết." Cố Diệc Nhiên nói.
"Bề ngoài là vậy, nhưng chỉ sợ có những mối quan hệ mà chúng ta không biết." Lâm Dật nói:
"Mọi người cứ giải quyết những chuyện khác đi, tôi sẽ đi tìm Từ Bình Bình để hỏi rõ tình hình."
"Lâm ca, tôi đi với anh."
Trương Tử Hân vội vàng cùng Lâm Dật ra ngoài.
Lâm Dật trước gọi điện cho Hoa Thanh Trì, sau khi biết Lâm Dật muốn điều tra số điện thoại của Từ Bình Bình, hắn liền vui vẻ cho ngay số điện thoại.
Lấy được số điện thoại rồi, Lâm Dật cũng rất nhanh chóng liên lạc với Từ Bình Bình và hẹn gặp tại một quán cà phê.
Một tiếng sau, quán Starbucks.
Từ Bình Bình mang túi xách, đến trước mặt Lâm Dật, cúi đầu khom lưng nói:
"Lâm tổng, ngài tìm tôi."
Tuy đã nghỉ việc, nhưng người của Hoa Thanh Trì đều biết Lâm Dật là người như thế nào.
Mặc dù hiện tại đang có quan hệ với Trương Quốc Bình, nhưng trước mặt Lâm Dật, Từ Bình Bình vẫn tỏ ra kém thế hơn, muốn xem sắc mặt Lâm Dật để nói chuyện.
"Ngồi đi, đừng câu nệ như vậy, hôm nay đến, chỉ là muốn hỏi cô vài chuyện."
"Vâng vâng vâng, Lâm tổng muốn hỏi gì cứ nói ạ."
"Gần đây cô đang bám vào đùi của Trương Quốc Bình nhỉ?"
"Hả?"
Từ Bình Bình rõ ràng ngớ người, "Lâm tổng ngay cả chuyện này cũng biết sao?"
"Đừng ngắt lời, hỏi gì trả lời đó."
"Chúng tôi mới quen nhau không lâu." Từ Bình Bình thành thật trả lời:
"Hắn là mấy tháng gần đây mới bắt đầu đến Hoa Thanh Trì, có thể là thấy tôi vẫn còn trẻ đẹp nên lần nào tới cũng chỉ đích danh tôi, rồi còn 'thêm chuông', đúng là một lão sắc quỷ, luôn tìm cách sàm sỡ, nếu không phải thấy hắn có tiền, cộng thêm việc tôi còn con trai, tôi chắc chắn sẽ không để ý đến hắn, hắn làm sao mà so được với Lâm tổng chứ."
Trương Tử Hân: ...
Thật sự không thể so sánh được mà.
"Tình hình của Trương Quốc Bình tôi hiểu sơ sơ, dường như không có gì tiền, có phải cô nhìn lầm rồi không?" Lâm Dật nói.
"Nhìn bề ngoài thì hắn không có tiền, nhưng thực chất lại là một cậu ấm."
Khi nói, mắt Từ Bình Bình sáng lên, giống như bản thân mình sắp gả vào hào môn vậy.
"Nghe nói khi ba hắn chết, để lại hơn 10 triệu tiền mặt, còn có một căn nhà lầu trị giá hơn 100 triệu, đợi đến khi hắn thắng kiện xong, số tiền này đều là của hắn, tôi ở bên cạnh hắn, tương lai chắc chắn có thể sống sung sướng."
"Nhưng cô đừng quên, vợ hắn vẫn còn đó, cô cảm thấy mình có cơ hội sao?"
"Chậc, cơ hội không phải đều do giành giật mà ra sao?" Từ Bình Bình nói:
"Tôi không ngại để anh chê cười đâu, tôi đang nghĩ cách xúi hắn ly hôn, nhân lúc hiện tại, tiền còn chưa tới tay, sau khi hai người ly hôn, tài sản đều thuộc về Trương Quốc Bình, đến lúc đó tôi sẽ có cuộc sống an nhàn."
"Nhưng vợ hắn cũng không phải dạng vừa đâu, cô chắc mình làm được chứ?"
"Thật ra chuyện này không liên quan đến vợ hắn, quyền quyết định ở chỗ Trương Quốc Bình, nên bà ta có cố cũng không ích gì." Từ Bình Bình nói:
"Hơn nữa chúng tôi đã mua chuộc luật sư, anh ta cũng sẽ đứng về phía chúng tôi, không lâu nữa là có thể đá bà ta đi, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến bà ta."
"Luật sư? Tìm luật sư kiện ly hôn à?" Lâm Dật hỏi.
"Không phải người ngoài." Từ Bình Bình nói:
"Trương Quốc Bình đang tranh chấp tài sản với chị gái, bên cạnh vừa vặn có luật sư nên nhờ anh ta tiện tay giải quyết luôn vụ kiện ly hôn."
"Lĩnh vực luật sư rất chuyên biệt, người luật sư kia vốn xử lý tranh chấp tài sản, các người chắc anh ta có thể giải quyết tốt vụ ly hôn này?"
"Mấy chuyện này tôi không hiểu nhiều, nhưng năng lực của luật sư đó rất giỏi, mà còn rất đẹp trai nữa, dù không so được với Lâm tổng nhưng cũng đủ làm tôi mê mệt."
"Tệ gì con cô cũng đã năm sáu tuổi rồi, có thể nào để ý đến thể diện một chút không." Lâm Dật cạn lời.
"Anh cũng biết tính tôi vốn không kiên định, khó mà nói chuyện đứng đắn được, cứ thấy trai đẹp là không kiềm chế được, đặc biệt là đôi mắt đó, cứ như hồ ly tinh ấy, rất biết quyến rũ người khác, chỉ cần nhìn thôi là tôi không nhịn được."
Nói xong, Từ Bình Bình tự cười một mình, "Nếu không phải Trương Quốc Bình cứ theo sát thì tôi đã liên lạc với anh chàng luật sư kia rồi."
"Ánh mắt rất câu người?" Lâm Dật khẽ nhíu mày, như thể đã nghĩ ra điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận