Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2973: Nghe ca (length: 7513)

"Càng như vậy thì càng thú vị." Lâm Dật nói:
"Ít nhất thì chúng ta đang ở thế chủ động, muốn thoát thân không thành vấn đề."
Lưu Hồng đang cầm chén rượu, khựng lại một chút rồi không nói gì thêm.
"Lão đại, bước tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Bây giờ là ba giờ sáng, bình thường thì khoảng hơn một giờ nữa sẽ có người giao hàng, đến cung cấp nguyên liệu cho quán rượu trong ngày, đến lúc đó để ý một chút, chúng ta trốn trong xe vận chuyển, chắc có thể qua mắt được người ta."
Trương Siêu Việt nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý với cách của Lâm Dật.
Còn lại thì chỉ cần chờ thời cơ thôi.
Trong hơn một giờ sau đó, ba người đều không nói chuyện mà chỉ quan sát xung quanh.
Người trong quán rượu đa phần đã say mèm, nhưng vẫn có một số ít người liên tục nâng ly, mặt ai cũng đỏ bừng.
Thời gian dần trôi qua, có vài người đứng dậy ra về, nhìn qua cửa sổ đã thấy bên ngoài trời hửng sáng bạc.
Lâm Dật ba người vẫn đang chờ đợi thời cơ xuất hiện.
Lúc này Trương Siêu Việt đã rời khỏi chỗ, lén đi về phía sau bếp, dò xét tình hình.
Lâm Dật và Lưu Hồng ngồi ở chỗ khuất trên ghế, im lặng, ai nấy đều giữ tư thế riêng, tựa như những pho tượng lặng lẽ.
"Lão đại, xe đến rồi!"
Tiếng Trương Siêu Việt phá tan sự tĩnh lặng của hai người.
"Bây giờ đi thôi."
Ba người đi ra theo cửa quán rượu.
Cửa sau bếp nằm trong một con hẻm nhỏ.
Đường ở đây cũng không rộng, một chiếc xe tải thùng lái vào thì hai bên cũng chẳng còn bao nhiêu chỗ, chỉ vừa người đi lách.
"Siêu Việt, lát nữa cậu trốn xuống gầm xe, chúng tôi với lão đại Lưu lên xe, cứ vậy mà đi."
"Uy uy uy, làm lãnh đạo không được bắt nạt người nha."
"Đừng có nói nhảm, ta yểm trợ cho cậu, đi thôi."
Lâm Dật dẫn Trương Siêu Việt đi về phía ghế phụ, còn Lưu Hồng thì đi về hướng ghế lái.
Khi đến gần đuôi xe thì Trương Siêu Việt bất chợt ngồi thụp xuống rồi trốn xuống gầm xe.
Lâm Dật và Lưu Hồng thì tiếp tục đi lên trước.
Dừng lại ở trước cửa một lát.
Khoảng hai ba phút sau, công việc giao hàng kết thúc, người có râu dài đóng cửa thùng xe lại.
Sau đó xe rời đi.
Trương Siêu Việt trốn dưới gầm xe, nắm chặt thanh ngang, thân thể cách mặt đất chỉ vài cm, hơi bất cẩn là có thể bị chạm xuống đất.
Với người bình thường thì giữ được tư thế đó rất khó, nhưng với người của Trung Vệ Lữ thì chẳng có gì khó khăn.
Khoảng hai mươi phút sau, Trương Siêu Việt thấy xe dừng lại.
Theo phản xạ, anh nhìn quanh một lượt rồi phát hiện mặt đất rất bẩn, chẳng được sạch sẽ như tưởng tượng.
Thậm chí còn có không ít đồ bỏ đi và tiếng ồn ào.
Trong hoàn cảnh này, Trương Siêu Việt bỗng yên tâm hẳn.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì xem như anh đã trốn thoát rồi.
Lặng lẽ, Trương Siêu Việt điều chỉnh tư thế rồi hạ người xuống đất.
Sau đó, anh chọn thời cơ rồi bò ra từ gầm xe.
Đương nhiên, sau khi ra ngoài, anh thấy cửa thùng xe đã mở nhưng không thấy Lâm Dật và Lưu Hồng đâu cả.
Trương Siêu Việt tỏ vẻ bình tĩnh, trốn vào một góc khuất, sau đó cầm điện thoại gọi cho Lâm Dật.
Theo anh biết thì cửa thùng xe là mở sau cùng, chắc chắn là họ xuống xe trước rồi trốn ở đâu đó, chờ để hội ngộ với anh.
"Lão đại, anh với lão đại Lưu đi đâu rồi, tôi xuống rồi."
"Tốt rồi." Lâm Dật nói:
"Gọi cho tổ trưởng Ninh rồi đến tập hợp với chị ấy."
"Hả?"
Trương Siêu Việt biến sắc, "Mấy người ở đâu?"
"Cậu không cần quản tụi ta, cứ đi tìm tổ trưởng Ninh trước đi."
Tim Trương Siêu Việt đập nhanh.
Đột nhiên!
Anh chợt bừng tỉnh!
Người đi chỉ có mình anh!
Họ căn bản không lên xe!
"Không được! Tôi phải quay lại tìm mấy người!"
"Tụi này đi chung mà." Lâm Dật hạ giọng nói:
"Nghe lời đi, chuyện bên này ta sẽ lo, cậu đi tìm tổ trưởng Ninh, hậu kỳ cần có sự ủng hộ của các cậu."
Nước mắt Trương Siêu Việt bỗng chốc rơi xuống.
"Mấy người bảo tôi chạy sao nổi!"
"Không chạy cũng phải đi, nghe lời... Tút tút tút..."
Điện thoại bị cúp máy, Trương Siêu Việt thất thểu ngồi xuống đất, cả người như ngây ra.
Từ khi vào tổ một đến nay, đây là lần đầu anh nghe Lâm Dật nói chuyện dịu dàng đến vậy.
Anh không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ thấy mình bất lực.
...
Lúc này, Lâm Dật và Lưu Hồng đang ẩn mình trên mái một tòa cao ốc.
Lưu Hồng khoanh chân ngồi dưới đất, tay cầm điếu thuốc.
"Chắc là sẽ an toàn thôi."
"Hai tụi mình sẽ thu hút hết người, không ai để ý đến nó đâu."
Lâm Dật đã phân tích rất rõ mục đích của đối phương.
Tuy lần hành động này nhằm vào toàn bộ Trung Vệ Lữ, nhưng thực chất, anh và Lưu Hồng mới là mục tiêu chính.
Chỉ cần họ còn ở trong tầm mắt của đối phương, thì những người khác có hay không cũng chẳng quan trọng.
Bắt được thì tốt, không bắt được cũng chẳng sao.
Nếu cứ theo kế hoạch ban đầu thì cả ba đều không thoát được, chắc chắn sẽ bị bắt gần đó.
Còn khi Lâm Dật và Lưu Hồng lộ diện, tất cả mọi người sẽ xông lên như ong vỡ tổ, như vậy mới cho Trương Siêu Việt cơ hội trốn thoát.
Lâm Dật cũng lấy một điếu rồi ngồi khoanh chân bên cạnh Lưu Hồng, tự mình châm thuốc hút.
"Có phải là ông đoán ra hết rồi không?" Lâm Dật thuận miệng hỏi.
"Ở quán bar, vào cái thời khắc vàng như vậy, ông còn không rặn ra được cái rắm nào, chắc chắn là nhịn để nghĩ chuyện khác."
Gẩy tàn thuốc xuống, Lưu Hồng nói:
"Người trong tổ một đều bị ông làm hư hết rồi."
"Chủ yếu là trình của cậu ta không được tốt cho lắm, ở lại thì cũng vướng víu thôi, giờ thì chỉ còn hai ta, lát nữa sẽ đại s.át tứ phương, sau khi về, kinh nghiệm của mình có thể dựng thành phim luôn."
"Ít nhảm nhí, ông ngửi thấy nguy hiểm." Lưu Hồng nói:
"Kế hoạch của ông rất tốt, gần như không sơ hở, nhưng bị kẻ cầm đầu nhìn thấu, đối phương không phải là nhân vật tầm thường đâu."
"Tôi cũng hơi sầu não, muốn tóm được kẻ chủ mưu đứng sau có lẽ sẽ hơi khó." Lâm Dật nói:
"Tôi nghĩ mãi, cảm thấy không thể nào là Công Nguyên Hội làm, có lẽ là người Anglo."
"Mà còn là cán bộ chủ chốt." Lưu Hồng tiếp lời:
"Lần này thì coi như mình đụng trực tiếp mặt người Anglo, nghĩ lại cũng thấy hưng phấn đấy chứ, nhưng mà bây giờ, dồn mục tiêu lên người bọn họ, có hơi không thực tế."
"Ý của ông là?"
"Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Cửu Bộ, đó xem như là một đột phá, từ đó có thể tìm ra nguồn gốc."
"Không hổ là chủ nhiệm Lưu, lợi hại lợi hại, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
"Má nó ta muốn đạp cho ông một cái quá."
Nói xong, Lưu Hồng dập tàn thuốc, rồi bước ra cạnh nhìn xuống phía dưới.
"Phía dưới ít nhất phải hai mươi người, làm sao thoát khỏi chỗ này mới là vấn đề đấy."
"Ông biết Parkour là gì không?" Lâm Dật chỉ vào tòa nhà bên cạnh.
"Để cái thằng hai trăm cân đi Parkour, ông thấy hợp lý không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận