Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2917: Kỳ hoa xuất cảnh sự kiện (length: 7676)

Tiếp đó, Vương Thần quay người rời đi, không nói gì thêm với Tôn Dũng.
Tôn Dũng lộ vẻ khó chịu, cũng không níu kéo, vội vàng đuổi theo.
"Vương Thần, chẳng lẽ cô không thấy rằng làm như vậy cũng có rủi ro sao, chờ khi hỗ trợ xong, mạch máu bị căng ra, rất dễ gây chèn ép lên khối phình động mạch, nếu lỡ bị vỡ thì không còn cơ hội cứu chữa nữa đâu."
Vương Thần nhìn Tôn Dũng nói:
"Anh ở bệnh viện lâu hơn tôi, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, chắc là nhìn ra rồi, khối phình động mạch của bệnh nhân đã có dấu hiệu vôi hóa, tuy rằng tình huống này cũng có rủi ro, nhưng so với việc cắt bỏ khối phình động mạch thì mạo hiểm sẽ ít hơn nhiều."
Tôn Dũng im lặng, một vài giây sau, nói:
"Đúng là có dấu hiệu vôi hóa, nhưng từ lúc tập trung mua sắm, việc hỗ trợ tim mạch chỉ tốn không tới một vạn tệ, đối với bệnh viện mà nói thì không hề phù hợp."
Vương Thần quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Dũng.
"Mấy lời này tốt nhất anh đi nói với viện trưởng, thêm nữa, bệnh viện là một nghề có lương tâm, mong anh đừng quên đi sơ tâm."
Nói xong, Vương Thần không còn để ý đến Tôn Dũng, một mình đi về phía phòng điều trị, bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật cho bệnh nhân.
Nhưng trong quá trình này, thân phận của Lâm Dật lại khiến nàng khó quên.
Khi mình đang suy nghĩ phương án điều trị, còn do dự bất định thì hắn đã chắc chắn tuyệt đối nói ra.
Chuyện này không phải kẻ gà mờ nào tự cho mình đúng có thể nói ra được.
Chắc chắn phải có kinh nghiệm điều trị lâu dài mới làm được như vậy.
Chẳng lẽ trước đây hắn thật sự là chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn?
Nhưng nếu đã lên đến vị trí đó thì không có lý do gì phải từ chức.
Vì dù là địa vị xã hội hay thu nhập cá nhân thì đều không thể so sánh với nhân viên cứu hỏa được.
Nhưng chuyện này dường như không cần thiết phải nói dối, vì tất cả đều ở trong ngành, chỉ cần hỏi thăm chút thôi là có thể biết chân tướng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Thần cũng không hiểu lý do, dứt khoát bỏ qua một bên, bắt đầu chuẩn bị cho công việc của mình.
Cùng lúc đó, Lâm Dật đã trở về hội trường.
Trò chơi giao lưu hữu nghị vẫn đang diễn ra sôi nổi.
"Nhìn gì vậy?" Lâm Dật ngồi xuống bên cạnh Đinh Phi hỏi.
Đinh Phi cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt Lâm Dật.
"Vườn động vật hoang dã Trung Hải có gấu đen chạy mất, hiện tại đang tìm kiếm đây."
Lâm Dật nhìn vào điện thoại, phát hiện là đang phát trực tiếp.
Đối với dân thường mà nói, chuyện này coi như là tin nóng.
Truyền thông đương nhiên cũng muốn tham gia góp vui.
"Chuyện này dường như thường xảy ra nhỉ, năm ngoái cũng có con gì chạy ra ngoài." Lâm Dật thuận miệng nói, dường như không hề bận tâm.
"Anh nói chắc là con hươu sao phải không?"
"Đúng đúng đúng, hình thể còn khá to."
"Vậy anh có nhìn thấy tôi không?"
"Hả? Anh cũng chạy ra từ trong vườn thú hả?"
"Chết tiệt." Đinh Phi mắng một câu nói:
"Lúc đó tìm 24 tiếng đồng hồ mà không thấy, sau đó thì gọi chúng tôi đến hỗ trợ, tìm một hồi lâu."
"Ờ... Việc này cũng thuộc quản lý của chúng ta sao?"
"Nào chỉ mỗi chuyện này, còn rất nhiều chuyện kỳ quái khác đều phải do chúng ta xử lý." Đinh Phi nói:
"Tôi gặp chuyện vô lý nhất là một cặp vợ chồng, không chịu kèm cặp con cái làm bài tập, cuối cùng gọi điện thoại tới cho đội cứu hỏa."
"Ờ... Sau đó các anh phải đi sao?"
"Không thì sao, hễ có vụ việc là phải đi, mặc kệ lớn nhỏ, đó là quy tắc."
"Vậy rồi sao? Anh giúp bọn trẻ kèm bài tập à?"
"Nếu tôi có cái khả năng đó thì đã không làm lính cứu hỏa." Đinh Phi nói:
"Sau khi phê bình nhắc nhở chúng tôi liền đi."
Lâm Dật hai tay gối sau ót, cười nói:
"Kỳ thật nếu đổi góc độ mà nghĩ, như vậy cũng rất tốt, ít nhất sẽ không có người bị thương, tài sản của người dân cũng không bị thiệt hại."
Đinh Phi nhìn Lâm Dật một cái, cười nói:
"Cậu nhóc, giác ngộ của cậu không tệ, được đó, sau này cố gắng lên."
"Vâng."
Hai người hàn huyên một hồi rồi ai nấy làm việc của mình.
Lâm Dật ở trong nhóm, gửi tin nhắn cho một tổ người, bảo họ đo chiều dài xung quanh ngón giữa tay phải, sau đó gửi số liệu cho mình.
Những người khác thì không sao, cũng không nói nhiều lời thừa.
Tiếu Băng và La Kỳ thì ngược lại hưng phấn không thôi, cho rằng Lâm Dật muốn tặng nhẫn kim cương cho các nàng.
Còn tranh nhau muốn làm "nữ tổ trưởng".
Hội giao lưu hữu nghị diễn ra khoảng hai tiếng đồng hồ, quá trình tổng thể coi như thuận lợi, có hai đôi cũng xem như ưng ý, coi như không lãng phí cơ hội lần này.
Sau khi trở về chi đội lại tiếp tục huấn luyện ban đêm, đến tận 12 giờ đêm mới kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, sau khi giao ca xong, Lâm Dật liên hệ với Tần Hán, hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Ngoài Tần Hán ra, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông trung niên.
Ăn mặc hơi hướng cổ điển, nhìn kỹ thì có một chút gì đó u sầu.
"Anh ta tên Cao Thắng Tuấn, rất nổi tiếng trong giới, cậu có nhu cầu gì thì cứ nói trực tiếp với anh ấy."
Lâm Dật đưa tay ra bắt tay với hai người, coi như đã làm quen.
Tuy không biết thân phận cụ thể của Lâm Dật, nhưng Cao Thắng Tuấn cũng biết, người có thể ở chung với Tần Hán chắc chắn không phải hạng tầm thường, ít nhất là không phải người mà ông ta có thể trêu vào.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dật đẩy một tờ giấy qua, đi thẳng vào vấn đề nói:
"Tôi muốn làm vài chiếc nhẫn, kích thước và yêu cầu đều viết ở trên này."
Cao Thắng Tuấn cầm tờ giấy lên nhìn, cũng không thấy có yêu cầu đặc biệt nào.
"Khắc chữ thì rất đơn giản, cái này không thành vấn đề, về kiểu dáng thì có yêu cầu gì không?" Cao Thắng Tuấn nói:
"Nhìn kích thước ở trên, chắc là có cả nhẫn nam và nhẫn nữ nhỉ."
"Đúng, kiểu dáng đơn giản một chút là được, đừng quá cầu kỳ, lĩnh vực này ông là chuyên gia, tự ông quyết định là được."
"Còn có yêu cầu nào khác không?" Cao Thắng Tuấn cười nói:
"Nếu chỉ có yêu cầu này, lên taobao tìm người làm gia công cũng được."
Lâm Dật cười, sau đó lấy chiếc nhẫn khen thưởng của hệ thống ra.
"Hãy lấy viên kim cương phía trên ra, phần nhẫn còn lại chia đều thành tám phần, sau đó tìm cách, khảm nạm tám phần này vào trong những chiếc nhẫn kia."
Cao Thắng Tuấn gật đầu, công nghệ này tuy có chút khó nhưng với ông ta thì không thành vấn đề.
Nhưng khi Cao Thắng Tuấn định lấy chiếc nhẫn thì Lâm Dật lại thu tay về.
"Lâm tiên sinh, ngài đây là..."
"Trước khi giao cho ông, tôi cần phải nhắc ông một chút." Lâm Dật nói:
"Chiếc nhẫn này được làm từ một loại kim loại đặc biệt, có người tiếp xúc lâu sẽ bị dị ứng, nhưng có người lại không, như tôi vẫn luôn đeo nó mà không sao."
Nghe vậy, Cao Thắng Tuấn thoáng nghiêm túc lại, đây là chuyện ngoài dự tính của ông.
Ông cũng hiểu tại sao bọn họ phải trả giá cao để tìm ông tới rồi.
Vì chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
"Cho nên khi làm mấy chiếc nhẫn này, tôi sẽ không ép tiến độ, mỗi ngày thời gian ông tiếp xúc với chiếc nhẫn này không được vượt quá nửa tiếng, ông hiểu ý tôi chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận