Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2331: Ngươi nói ta có thể hay không sợ hắn? (length: 7310)

Một cơn ớn lạnh, tựa như bị dội nước đá từ đầu xuống, khiến người nhà họ Phan tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
Theo bản năng, ánh mắt của họ đều hướng về phía Phan Xuân Vĩ.
Lúc này, chỉ có ông ra mặt mới có chút hy vọng.
"Ta, Phan Xuân Vĩ, vì quốc gia bỏ ra hơn nửa đời người, lẽ nào lại rơi vào kết cục như thế sao?"
"Có chuyện có thể là ông hiểu lầm," người đàn ông dẫn đầu nói:
"Lâm tiên sinh không biết chúng tôi đến, hắn cũng không gọi điện thoại nhờ chúng tôi đến cứu, nhưng bằng năng lực của hắn, Tấn Dương các ông không ai giữ chân được hắn đâu."
"Nếu thật là như vậy, sao hắn lại như vậy?"
"Cái này ta không rõ, nhưng ta có thể nói cho ông biết, dù là người đứng sau hắn có quan hệ hay tài lực thế nào, thì nhà họ Phan các ông cũng không cùng đẳng cấp với hắn, nên các ông hết hy vọng rồi."
Người đàn ông dẫn đầu nhún vai, nhìn đồng hồ, "Phan lão, thời gian không sai biệt lắm, đi theo chúng tôi thôi."
Phan Xuân Vĩ hai tay chống quải trượng, nắm chặt.
"Có thể cho ta thêm chút thời gian không? Ta muốn gọi một cuộc điện thoại."
Người đàn ông dẫn đầu khẽ nhíu mày, "Lão gia tử, ta nể tình ông một thân công lao nên mới nói nhiều lời vậy, đừng làm khó ta, ta cũng có nhiệm vụ trên người."
"Coi như có gấp gáp, cũng đâu thể thiếu vài phút chứ," Phan Xuân Vĩ nói nhỏ.
"Được, Phan lão đã nói, mặt mũi này tôi nhất định phải nể, mười phút đủ chứ."
Phan Xuân Vĩ im lặng, lấy điện thoại ra, tìm số của Lục Bắc Thần.
Đây là hy vọng duy nhất của ông lúc này.
Sau vài hồi chuông, điện thoại được kết nối.
"Lão Phan."
"Lão lãnh đạo, bận rộn thế này sao," Phan Xuân Vĩ cười nói.
So với vừa rồi, như biến thành người khác, bình tĩnh tự nhiên, dường như không có gì xảy ra.
"Vừa ra ngoài họp một chuyến, vừa về nhà."
"Đã nhiều năm như vậy rồi, còn bận tâm vì những chuyện này," Phan Xuân Vĩ nói:
"Không biết bao giờ thì ông mới nghỉ ngơi, chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau đánh cờ uống trà."
"Ha ha..." Lục Bắc Thần cười, "Ta giờ cũng chỉ xử lý chút chuyện vặt thôi, chuyện lớn không đến lượt, rất nhiều chuyện không nhúng tay vào được."
Phan Xuân Vĩ khẽ nhíu mày, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
"Lão lãnh đạo, mấy ngày nay ta rảnh rỗi, cũng sắp đến Tết âm lịch, muốn đến chỗ ông thăm thú, khi nào thì ông rảnh?"
"Cuối năm có chút bận, sang năm rồi nói," Lục Bắc Thần nói:
"Mà này, sao ông đột nhiên nhớ tới ta vậy, có phải có việc gì không?"
"Không không không, chỉ là đã lâu không gặp ông, muốn đến thăm ôn chuyện thôi."
"Ông đừng vòng vo, có chuyện gì cứ nói."
"Lão lãnh đạo, vậy tôi nói thẳng." Phan Xuân Vĩ biết thời gian không còn nhiều, nếu cứ giấu giếm thì việc này không giải quyết được.
Trong vài phút tiếp theo, Phan Xuân Vĩ kể hết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Lục Bắc Thần nghe.
Nhưng Phan Xuân Vĩ không nhận được câu trả lời, mà chỉ là một sự im lặng kéo dài.
"Lão lãnh đạo?"
"Ta nghe đây," Lục Bắc Thần nói:
"Ta nhớ là trước đây các ông có một mỏ khoáng, vì khai thác trái phép mà có hơn năm mươi người chết, cuối cùng ta đã giúp các ông dẹp xuống, tính ra cũng phải 10 năm rồi nhỉ."
"Vâng, vâng..."
"Mấy năm nay nhà họ Phan cũng kiếm được không ít, đó là của dân chúng Hoa Hạ, của người dân Tấn Dương, chứ không phải của nhà họ Phan các ông đâu."
Một câu nói của Lục Bắc Thần khiến Phan Xuân Vĩ run rẩy, người mềm nhũn ra.
"Chẳng lẽ đến cả ngài cũng kiêng kỵ cái người tên Lâm Dật kia sao..."
"Ha ha..."
Lục Bắc Thần cười lớn, "Cái thằng nhóc Lâm Dật đó là do chính ta bồi dưỡng, ông nói xem ta có sợ hắn không?"
"Cái này..."
Lần này, Phan Xuân Vĩ thực sự choáng váng, quải trượng rơi xuống đất, thậm chí cả điện thoại cũng muốn rơi.
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa," Lục Bắc Thần nói:
"Đội điều tra sẽ đến Tấn Dương, ông phối hợp thật tốt với họ, mọi chuyện sẽ không đến nỗi như vậy."
"Ta, ta đã hiểu..."
Lục Bắc Thần cúp máy, sắc mặt Phan Xuân Vĩ trắng bệch, như cha mẹ vừa qua đời.
"Ông nội..."
"Nhà họ Phan xong rồi..."
...
Trong trại tạm giam, Lâm Dật nằm trên giường ngủ bù.
Hôm qua uống rượu đến nửa đêm, chưa kịp về khách sạn thì bị bắt đến đây, lúc này Lâm Dật ngủ rất ngon lành.
Ở bên tường, sáu người nơm nớp lo sợ đứng đó, ai nấy mặt mày sưng vù, đến thở mạnh cũng không dám.
Họ đều là người trong phòng giam này, sau khi Lâm Dật bị giam vào, để cho hắn hiểu luật, bọn họ đã định dạy dỗ hắn một bài học.
Nhưng kết quả đã rõ ràng, chưa đến một phút đồng hồ, tất cả đều bị bắt đứng vào góc tường.
"Mao ca, giờ sao đây, thằng nhóc này không phải dạng vừa đâu, nó đến rồi, chúng ta ở đây không còn địa vị nữa," một người đầu trọc nói.
"Đúng đúng đúng, hắn đánh khỏe thế, chúng ta không có sức hoàn thủ, sau này không phải để hắn bắt nạt chết à," một người thấp bé nói.
Người được gọi là Mao ca tên là Đỗ Bảo Long, dáng người to cao vạm vỡ, mặt có râu quai nón rậm rạp, đó cũng là lý do hắn có ngoại hiệu này.
"Cứ chờ xem sao, lát nữa ta tìm quản lý nói chuyện, xem có thể cho nó một bài học để nó thành thật không."
"Có thể chuyển hắn đi không? Ta không muốn ở chung với loại người như vậy."
"Dù có đuổi hắn đi, cũng phải dạy cho hắn một bài học rồi tính, nếu không công sức chịu đòn vừa nãy chẳng phải uổng phí sao."
"Mao ca nói đúng."
Đúng lúc này, ngoài hành lang có tiếng bước chân, người đầu trọc thò đầu ra.
"Mao ca, Mao ca, quản lý đến kìa, phía sau còn mấy người nữa, trông có vẻ không tầm thường đâu."
"Ta xem sao."
Đỗ Bảo Long đi tới gần cửa, mặt dán lên hàng rào, nhìn ra xa.
"Má ơi, toàn là nhân vật lớn, mau đứng ngay ngắn vào, đừng tìm đường chết."
Sáu người vừa bị ăn đòn, nhìn thấy Lưu Hiểu Đông tới, tựa như lũ trẻ mẫu giáo, đều ngoan ngoãn đứng thành hàng, đây cũng là quy tắc bất thành văn trong trại tạm giam.
"Mao ca, có cần gọi cái tên kia dậy không?" người thấp bé hỏi.
"Gọi làm gì? Phiền phức," Đỗ Bảo Long nói:
"Chờ lát nữa quản lý đến, thấy nó còn đang ngủ thì tự nhiên họ sẽ thu xếp, chúng ta không cần phải ra tay."
Nghe vậy, mấy người bừng tỉnh ngộ.
"Mao ca vẫn lợi hại, nghĩ sâu xa hơn bọn ta nhiều."
"Còn nữa, ta nói cho các chú biết, lát nữa quản lý đến mà hỏi chuyện thương tích trên mặt thì cứ nói thật là do hắn đánh, còn những việc khác thì họ tự xử lý được."
"Chậc chậc chậc, Mao ca, chiêu mượn đao giết người này của ông cao thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận