Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3358: Corot răn dạy (length: 7325)

"Trương tổng, hay là mang theo Lâm Dật đi thôi."
Trần Lâm đứng ra hòa giải, nói:
"Bởi vì chuyện lái thử xe lần trước, ông Corot ấn tượng với Lâm Dật rất tốt, mà lại hắn còn biết tiếng Đức, đi cũng có thể thuận tiện hơn."
"Chỉ là biết một ngoại ngữ thôi mà, có gì quan trọng, bình thường chúng ta cũng muốn mang theo phiên dịch đi." Trương Dĩnh cười nói:
"Còn về chuyện trước đây của ông Corot, các ngươi không cần để bụng, ông ấy sẽ không để ý đâu."
"Thế thì tốt quá."
Lâm Dật đứng dậy nói:
"Vừa vặn ta cũng không muốn đi, mọi người cứ ăn trước đi."
Lâm Dật đứng dậy rời đi, Trần Lâm cũng đứng lên, đi cùng hắn ra khỏi phòng, nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Cậu đừng để bụng chuyện của cô ta."
"Tôi căn bản không để bụng chuyện của cô ta mà." Lâm Dật nói:
"Với cả cậu cũng biết, tôi vốn dĩ không muốn đi, vừa vặn tôi ở đây còn có việc, có người trả tiền vé máy bay, chẳng phải rất tốt sao."
"Tớ biết cậu không muốn đi, nhưng cô ta cố tình nói thế là muốn gây khó dễ cho cậu."
"Chuyện không quan trọng." Lâm Dật nói:
"Về ăn cơm đi."
"Tớ đưa cậu xuống lầu."
"Không cần đâu, cậu về đi."
Không nói gì thêm, Lâm Dật đi xuống lầu.
Trần Lâm cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể quay lại, dù sao mình vẫn cần công việc này.
Sau khi trở lại phòng, bầu không khí trong bữa tiệc dường như đã thay đổi.
Mọi người khách sáo và câu nệ ăn đồ, dù Vương Hằng đang cố gắng khuấy động không khí nhưng chỉ là hòa hợp giả tạo.
Ngay cả Triệu Xuân Lôi và Hứa Dương cũng cho rằng cách làm của Trương Dĩnh là không ổn chút nào.
Mất hết phong độ của một người lãnh đạo.
Sau khi Lâm Dật rời đi, liền đến chỗ Lương Nhược Hư.
Trong nhà chỉ có nàng và bảo mẫu.
Trầm Thục Nghi và hai người kia vì có việc nên đã về nhà ông ngoại.
"Sao sớm thế đã về rồi?" Thấy Lâm Dật trở về, Lương Nhược Hư đang dỗ con hỏi:
"Không phải nói hôm nay có tiệc sao?"
"Không cần đi."
"Không cần đi?"
Lâm Dật ôm lấy đứa bé, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Lương Nhược Hư nghe.
"Bọn họ đúng là coi thường cậu như con nít mà." Lương Nhược Hư mặt lạnh nói:
"Thật sự là coi các cô ta ra gì."
"Lương chủ nhiệm bớt giận, không đến mức thế." Lâm Dật nói:
"Trong cuộc sống, kiểu người này chẳng phải đầy đường sao."
"Người khác thì tôi không quan tâm, nhưng khi dễ cậu thì không được."
"Ha ha..."
Lâm Dật cười lớn nói:
"Người muốn chọc giận tôi nhiều lắm, căn bản không xử lý hết được, để bụng làm gì, chuyện nhỏ nhặt, tầm nhìn phải rộng ra."
"Tôi là phụ nữ thì có cái tầm nhìn gì." Lương Nhược Hư nói:
"Lúc đấy mà có tôi ở đó, nhất định tôi đã tát cho cô ta một cái rồi."
"Bớt giận, không đáng."
Dù đã sinh con, tính khí nóng nảy của Lương Nhược Hư vẫn không đổi.
Danh xưng tiểu thư Kinh Thành quả nhiên không phải là hư danh.
Đêm đến, hai người lại đánh một trận long trời lở đất, mãi đến nửa đêm mới kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật nhận được tin nhắn của Trần Lâm.
Bảo nếu muốn trở về thì về Trung Hải, nếu không thì cứ ở lại Kinh Thành, mọi chi phí bên cửa hàng sẽ thanh toán.
Xem xong tin nhắn, Lâm Dật gửi lại một cái OK, rồi lái xe đến Trung Vệ Lữ.
Khâu Vũ Lạc và Đào Thành cũng ở đó.
"Sao cậu lại đến đây?"
Thấy Lâm Dật, Khâu Vũ Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Nhàn rỗi không có gì làm, đến đây dạo chút." Lâm Dật nói:
"Tình hình trên đảo thế nào?"
"Gió đổi chiều rồi." Khâu Vũ Lạc nói:
"Các tổ chức lớn ít va chạm nhau hơn, đều cố tình hoặc vô ý đẩy nhanh tốc độ, có lẽ là do bố cậu và họ gây ra."
"Hả? Có liên quan gì?"
"Họ đã đến khu không người rồi, nơi đó là một vùng đất thần bí hơn, không ai biết bên trong ẩn chứa điều gì." Khâu Vũ Lạc nói:
"Tôi đoán những tổ chức khác hẳn là nhận ra, đấu đá mãi cũng vô ích, nên tăng tốc độ tiến lên."
Lâm Dật gật đầu, khả năng này cũng có thể xảy ra.
"Vậy còn tập đoàn Khải Tiệp, tình hình của họ thế nào?"
"Hôm qua tôi có nói chuyện với Tiếu Băng, theo thông tin có được, cộng với động thái gần đây của công ty thì có thể đoán, họ thật sự đang đẩy mạnh nghiên cứu phát triển ở mảng công nghệ sinh học." Khâu Vũ Lạc nói:
"Nhưng công tác bảo mật của tập đoàn Khải Tiệp còn mạnh hơn chúng ta nghĩ, chỉ có thể điều tra được chút thông tin bên ngoài này."
Khâu Vũ Lạc dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cứ điều tra như vậy thì đoán chừng không có kết quả gì, nếu có thể bí mật thâm nhập thì hẳn là sẽ lấy được chút thông tin hữu ích."
"Ai thích chui thì cứ chui, dù sao chúng ta không đi."
"Biết ngay cậu sẽ nói thế mà."
"Thôi đi, cuối tuần rồi, đừng nói chuyện công việc nữa được không." Đào Thành nói:
"Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài nướng đồ, tiện thể uống chút luôn."
"Cũng được thôi."
Sân bay.
Trần Lâm và những người khác đang ngồi xe, đã đứng ở bãi đậu xe.
Vì chuyện triển lãm xe hơi, phó tổng tài Corot cũng đến, nên lần này về tổng bộ, bọn họ sẽ cùng đi.
Họ đang ở đây chờ người đến.
Nhưng do chuyện hôm qua, không khí trên xe vẫn có chút ngột ngạt.
Còn Trương Dĩnh lại hoàn toàn không nhận ra, cứ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cố ý tìm Hàn Húc nói chuyện.
"Trương tổng, xe của ông Corot đến rồi."
Nghe Vương Hằng nhắc nhở, mọi người theo bản năng nhìn ra ngoài.
Thấy một chiếc A8 màu đen đang dừng ở bãi đậu xe.
"Đi thôi, xuống xe."
Trương Dĩnh lên tiếng, những người khác thu dọn đồ đạc, lần lượt xuống xe.
Cùng lúc đó, tài xế của ông Corot cũng mở cửa xe ra.
"Thưa ông Corot, có thể cùng ngài về tổng bộ, đây là vinh hạnh của tôi."
Trương Dĩnh đang dùng tiếng Đức nói chuyện với ông Corot.
"Đây cũng là vinh hạnh của tôi."
Ông Corot khách khí đáp, đồng thời nhìn quanh đám người.
"Lâm Dật đâu, chuyến thăm lần này không phải cũng có cậu ta đi à?"
Lời này vừa nói ra, trên mặt Trương Dĩnh lộ ra vẻ bối rối.
Cô ta biết chuyện lái thử xe khiến ông Corot có hảo cảm với Lâm Dật.
Nhưng không ngờ hôm nay gặp mặt, vậy mà lại cố tình hỏi chuyện này.
"Cậu ấy mới vào làm chưa lâu, nên suất này dành cho những người nhân viên cũ khác rồi."
Mặt ông Corot biến sắc.
"Tại sao lại không thể thêm một suất nữa!"
Giọng của ông Corot cao lên, dường như rất bất mãn với quyết định của Trương Dĩnh.
"Triển lãm xe hơi Trung Hải có thể đạt doanh thu cao như vậy, tất cả đều là công của cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn đủ tư cách đi tham quan tổng bộ, vậy mà cô lại không cho cậu ấy đi, tôi cho rằng năng lực của cô có vấn đề đấy."
Vẻ bối rối trên mặt Trương Dĩnh cuối cùng cũng không che giấu được, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Kiểu trách mắng như vậy đã là rất nghiêm trọng.
Mà Triệu Xuân Lôi và Hứa Dương cũng có chút bất ngờ.
Ông Corot cao cao tại thượng vậy mà coi trọng Lâm Dật đến vậy.
"Nếu Lâm Dật không thể đến thăm tổng bộ, vậy thì tất cả các người cũng đừng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận