Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 3493: Muốn đi thông cống thoát nước sao? (length: 7372)

Lâm Dật có chút bất ngờ, không nghĩ tới bọn hắn sẽ hỏi việc này.
Hà Xuân Thiên chỗ lấy sẽ hỏi, là bởi vì sắp chọn đội trưởng.
Một đội người, bắt được dán quảng cáo, xem như lập công lớn.
Một chút liền đem chính mình cho so kém, về sau trong cuộc bình chọn, sẽ không chiếm ưu thế.
Cho nên muốn tự mình tìm Lâm Dật nói chuyện, chính mình cũng đi bắt mấy cái dán quảng cáo.
"Một cái là ta gỡ, hai cái khác là đồng nghiệp gỡ."
"Đó cũng là dựa theo phương pháp của ngươi mới bắt được, đúng không."
"Không sai."
"Nói cho ta biết ngươi làm thế nào, chuyện giữa chúng ta, thì xóa bỏ, sau này làm bạn bè."
"Thứ nhất, chúng ta là hai đội khác nhau, ta không cần thiết nói những việc này cho ngươi." Lâm Dật bất lực.
"Thứ hai, tại sao ta phải kết bạn với các ngươi? Không thấy buồn cười sao?"
Hà Xuân Thiên biến sắc, cứ tưởng mình đến, sẽ khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Không ngờ còn dám lên mặt với mình!
"Nhóc con, ta biết ngươi giỏi giang, nhưng ngươi đi hỏi thăm xem, ta Hà lão tam ở đây lăn lộn bao lâu rồi, lúc đó ngươi còn chưa biết làm gì đâu."
"Bây giờ là lúc nào rồi, đừng có lên mặt nữa." Lâm Dật nói:
"Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các ngươi đừng đến gây sự với ta, đều là người bình thường, đánh nhau một trận không đáng."
"À..."
Hà Xuân Thiên cười lạnh một tiếng, giơ ngón cái về phía Lâm Dật.
"Thằng nhóc, ngươi giỏi, chúng ta cứ chờ xem, xem ngươi chống đỡ được bao lâu."
"Thiểu năng trí tuệ."
Lẩm bẩm một câu, Lâm Dật bỏ đi.
Hai người mặt mày u ám, vô cùng khó coi.
"Ngươi xem ta nói gì, thằng nhóc này quá kiêu ngạo, nếu không mạnh tay với hắn, chắc chắn là không được."
"Đi hỏi thăm xem, nó ca đêm nào, ta tìm người nói chuyện phải quấy với nó."
"Được rồi."
Hai ngày sau, công việc chủ yếu của Lâm Dật, là tuần tra và bắt quảng cáo.
Nhưng sau vài ngày trước đó, thì không còn thấy loại người này nữa.
"Lâm ca, hôm nay có phải em nên tránh mặt không?"
"Tránh cái gì?"
"Hôm nay ca đêm, hình như vẫn có cô em đến nhỉ?"
"Hôm nay không có, nhưng anh ở đây trông là được, em tìm chỗ ngủ đi."
Triệu Hướng Dương liếc mắt đầy ẩn ý, "Là chị dâu quản nghiêm, không dám sao?"
"Có cần anh gọi thêm mấy em đến cho em mở mang tầm mắt không?"
"Anh, đừng vậy, anh cứ để em sống đơn thuần chút đi."
"Đồ ngốc, cơ hội cho rồi lại không dùng."
"Vấn đề là em không có tiền, chơi không nổi."
"Anh cũng không có tiền."
"Nhưng anh đẹp trai, lại có cả đống em theo."
"Em nói cũng đúng, nhưng gác đêm không cần em, ra ngoài tuần tra, xong thì tìm chỗ ngủ là được."
"Cám ơn Lâm ca, sáng mai mời anh ăn bánh bao."
"Được."
Hai người nói chuyện một hồi, Triệu Hướng Dương đi tuần tra.
Lâm Dật thì ngồi trong phòng bảo vệ, vừa xem camera, vừa lướt điện thoại.
"Chàng trai, giúp tôi một chút được không, đồ nhiều quá, cầm không nổi."
Lâm Dật nhìn ra cửa sổ, thấy một người phụ nữ mặc váy hoa sặc sỡ, lộ ra nửa bắp chân trắng nõn.
Nhất cử nhất động, vẫn còn rất quyến rũ.
"Cô lái xe vào đi, chuyển đồ xong thì ra."
Lâm Dật lười động tay, không muốn giúp, dứt khoát cho nàng đi vào.
"Cho tôi vào thì tôi cũng cầm không nổi."
"Tìm chồng cô xuống giúp."
"Chồng tôi đi công tác xa, trong nhà chỉ có mình tôi, nếu không tôi đã không nhờ anh giúp."
"Thôi được."
Lâm Dật để người phụ nữ lấy đồ trên xe xuống, đúng là hai túi to, khá nặng.
Đồng thời, Lâm Dật nhắn tin cho Triệu Hướng Dương, bảo hắn quay lại trông coi một chút.
"Chàng trai, cám ơn cậu, nếu cậu không giúp, tôi chắc phải chia nhiều lần mới mang về được."
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Dưới sự chỉ dẫn của nữ chủ xí nghiệp, hai người đi lên lầu 9, đưa đồ đến tận cửa cho nàng.
"Cậu khỏe thật, đồ nặng như vậy, ôm xa thế, mà không thở dốc gì cả." Nữ chủ xí nghiệp cười nói:
"Bình thường hay tập thể dục sao."
"Không hẳn thường xuyên, thỉnh thoảng tập chút thôi."
"Vậy cũng rất giỏi."
Nữ chủ xí nghiệp mở cửa, "Có muốn vào ngồi chút không, tôi rót cho cậu cốc nước, vất vả rồi."
"Còn việc chờ, không vào đâu."
Lâm Dật quay người bước ra, nữ chủ xí nghiệp ánh mắt thất vọng, nhưng cũng không làm gì được.
Trở lại phòng bảo vệ, thấy Triệu Hướng Dương.
"Lâm ca, anh đi đâu đấy? Em vừa thấy anh đi với một cô, còn xinh lắm, hình như là bà cô."
"Giúp bà chủ xí nghiệp khuân đồ."
Triệu Hướng Dương lộ vẻ mặt gian xảo.
"Anh có phải nghĩ, em lại cho rằng anh phải thông cống thoát nước cho cô ta mới đúng chứ."
"Phải đấy, rõ ràng cô ta đang dụ anh mà, anh đi thông cho cô ta một trận, cảnh đó chắc kích thích lắm."
"Anh thấy em đang lái xe rồi đấy."
"Lâm ca, anh đừng có giấu, anh hiểu nhiều hơn em mà."
"Thôi đừng nói nhảm nữa, anh đi mua đồ ăn khuya, em ăn gì?"
"Em không kén, anh mua gì em ăn nấy, hehe."
"Chờ đấy."
Lâm Dật quay người đi về phía cổng đông, ra ngoài mua ít đồ, cùng Triệu Hướng Dương ăn ở cổng nam phòng bảo vệ.
Chẳng mấy chốc đến rạng sáng, cả khu chung cư đều yên tĩnh, Lâm Dật đuổi Triệu Hướng Dương đi, mình ở lại trực đêm.
Lúc này, cửa sổ xuất hiện một bóng người, chính là Bành Kiến Cương.
"Mày ra đây, tao nói chuyện với mày."
"Đã hơn hai giờ sáng rồi, mày nói chuyện gì với tao."
"Đừng mẹ nó nói nhảm, mau ra đây cho tao."
"Xem tư thế của mày, chắc đã có chuẩn bị, tao ngược lại muốn xem, mày có thể làm gì."
Vì đêm khuya vắng vẻ, Lâm Dật cũng chẳng để ý nhiều, đứng dậy ra khỏi phòng bảo vệ.
Vừa ra, liền thấy Bành Kiến Cương cầm dao, đặt trên bụng mình.
"Mau đi theo tao."
"Chỉ mình tao cũng đủ rồi, mày còn dùng cả dao?"
"Lúc này rồi, còn mẹ nó lên mặt à? Tao thật không biết lúc trước mình đã làm gì nữa?"
"Làm gì cũng không liên quan đến tao, nhưng tốt nhất mày nên bỏ dao đi."
"Tao mẹ nó không bỏ đấy, xem mày làm gì tao được, hôm nay nếu không bẻ gãy chân mày, tao không họ Bành."
Lâm Dật liếc hắn một cái, bàn tay to thò xuống, nắm lấy cổ tay Bành Kiến Cương, hơi dùng lực!
Á _ _ _ Một tiếng hét thảm, con dao rơi xuống đất, thân thể Bành Kiến Cương cũng co rúm lại, đau đến nhe răng trợn mắt.
Một cú đạp điện, đá vào mặt Bành Kiến Cương.
Cả mấy cái răng, cũng bị đá văng ra, trong miệng toàn là máu.
"Dẫn đường phía trước, tao xem tụi mày tìm được những ai, có đủ trình độ đánh một hiệp không."
Bành Kiến Cương ôm miệng, muốn tự tử luôn cho rồi.
Sao lần nào bị đánh cũng là mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận