Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2254: Ngươi là cái thá gì (length: 7663)

Tin tức này đối với ba người mà nói, cũng giống như sấm sét giữa trời quang vậy.
Không ai nghĩ tới loại chuyện này, lại rơi xuống trên người mình.
"Ô ô ô..."
Quách Ngưng Nguyệt ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan khóc nức nở.
"Tẩu tử, ta phải làm sao bây giờ?"
Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
"Không sao, đừng sợ, có anh ngươi ở đây, không có vấn đề gì."
Nàng cũng không giỏi an ủi người, nhất là vào lúc như thế, mà lại chuyện như vậy, bản thân cũng chưa từng trải qua, nên chỉ có thể an ủi như vậy.
Và nàng cũng biết, có lẽ không có tác dụng gì.
Tiếng khóc của Quách Ngưng Nguyệt thu hút không ít ánh mắt.
Nhưng mọi người đều tỏ ra thông cảm với tình trạng này, không nói thêm gì, chỉ cảm thấy cô gái này có chút đáng thương.
"Khóc cái gì, có bao nhiêu người đang nhìn kia kìa." Lâm Dật lên tiếng:
"Chẳng qua là thai yếu một chút, đâu phải là không có, đưa báo cáo đây ta xem."
"Đây."
Quách Ngưng Nguyệt đưa báo cáo cho Lâm Dật.
Xem nội dung bên trên, Lâm Dật nhíu chặt mày.
Đúng là một tờ báo cáo hết sức bình thường, mặc dù tình hình thai không được tốt lắm, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.
Và đây cũng là một loại tình huống hết sức thường gặp, chuyện này có liên quan rất lớn đến thể chất từng người, căn bản không xem là chuyện gì.
Nếu ở bệnh viện Hoa Sơn, bác sĩ sẽ nói cần an tâm tĩnh dưỡng, sau đó định kỳ tái khám.
Nhưng đến đây lại nói thai yếu, mấy vị bác sĩ ở đây làm trò gì thế?
"Ngoài việc nói thai yếu, còn nói gì khác nữa không?" Lâm Dật cầm báo cáo hỏi.
"Bảo ta đi lấy thuốc, nói nhà thuốc ở bệnh viện có bán."
"Cho ta xem đơn thuốc con xem nào."
"Viết ở mặt sau tờ xét nghiệm đây."
Lâm Dật lật tờ xét nghiệm lại, phát hiện ở trên có ghi mấy loại thuốc.
Ngoại trừ vitamin B11 ra, những loại còn lại hắn không tài nào gọi nổi tên.
Lâm Dật lấy điện thoại di động, tra trên mạng một hồi, phát hiện toàn là mấy loại thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe.
Dựa theo số lượng trên đơn, ít nhất cũng phải hết bảy, tám ngàn tệ.
Đối với người dân bình thường mà nói, cái giá này rất khó chấp nhận.
"Đưa tay đây cho ta."
Lâm Dật nắm lấy tay Quách Ngưng Nguyệt, sờ vào mạch đập của nàng, phát hiện tất cả đều bình thường, chỉ là cơ thể có hơi yếu, về nhà ăn uống bồi bổ là được, không có trở ngại gì cả.
"Đừng nghe mấy lời xằng bậy của ông bác sĩ ngu ngốc đó, cứ giữ cho tâm trạng thoải mái, điều đó còn tốt hơn tất cả."
"Hả? Không có gì sao?"
Quách Ngưng Nguyệt mừng rỡ, có chút không tin Lâm Dật.
"Chắc chắn là không sao." Lâm Dật giơ tờ báo cáo trên tay, nói:
"Thể chất của mỗi người khác nhau, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của thai nhi, cái này của em nhiều nhất là hơi chậm một chút, một thời gian ngắn sẽ ổn thôi, nên không sao đâu, đừng lo lắng."
"Thật hay giả đó? Vậy thì tốt quá."
"Cứ yên tâm, chuyện quan trọng như vậy, sao anh dám đùa với em chứ." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Em đừng quên, trước đây anh em là bác sĩ bệnh viện Hoa Sơn, anh ấy rất có uy tín về chuyện này."
"Đúng đúng đúng, sao em lại quên mất chuyện này chứ." Quách Ngưng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
"Ông bác sĩ đó cũng ghê tởm thật, chỉ giỏi dọa người ta thôi, còn bắt em đi mua thuốc, chẳng phải là lừa tiền người ta hay sao."
Ngay lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi tới.
"Cô bé à, anh trai em hóa ra là bác sĩ à? Có thể nhờ anh ấy khám giúp cho tôi được không? Hai vợ chồng tôi vừa đi khám ở chỗ bác sĩ kia cũng nói là thai yếu, cũng kê một đống thuốc."
"Cái này..."
Những chuyện như này, Quách Ngưng Nguyệt muốn cự tuyệt, không muốn gây phiền phức cho Lâm Dật.
Nhưng người ta chủ động hỏi tới rồi, mà lại lúc xếp hàng ở bên ngoài, hai người còn trò chuyện vài câu, giờ không tiện từ chối.
"Không sao, đưa ta xem thử đi."
Lâm Dật không ngại phiền phức, nể mặt Quách Ngưng Nguyệt.
"Cậu trai, cảm ơn cậu nha."
Người phụ nữ đưa báo cáo cho Lâm Dật, hắn nhìn lướt qua rồi lại liếc mắt nhìn đơn thuốc ở phía sau.
"Tình huống không sai biệt lắm với em gái tôi, không cần để ý làm gì, chỉ cần uống vitamin B11 bình thường là được, hơn nữa thứ vitamin B11 này, các bệnh viện công đều có phát miễn phí, chất lượng cũng không tệ, có thể đi nhận về dùng."
Nghe nói vậy, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói lời cảm ơn.
"Cậu trai à, thật sự cảm ơn cậu, bây giờ mấy bác sĩ này, thật là hết nói nổi, người không bệnh tật gì mà cũng bắt mua thuốc, khác nào là cướp tiền đâu chứ."
Lâm Dật cười, không bình luận gì thêm về chuyện này.
Người phụ nữ cùng chồng, sau khi bày tỏ cảm tạ Lâm Dật một lần nữa rồi rời đi.
Đúng lúc này, những người còn lại nghe thấy liền nhao nhao xúm lại, muốn Lâm Dật khám giúp cho.
Một hai người thì không sao, nhưng có đến hơn chục người, Lâm Dật cũng không còn sức lực ứng phó nữa.
Đang định từ chối thì cô y tá ở bàn khám đi tới, hướng đám người lớn tiếng:
"Nhỏ tiếng một chút, đây là bệnh viện chứ không phải là chợ, không muốn khám thì đi chỗ khác."
"Cô la cái gì mà la!"
Có người không muốn, nhao nhao quát lại:
"Bác sĩ khám sai, bọn tôi nhờ cậu thanh niên này xem lại có được không?"
"Đừng có lấy lông gà làm lệnh tiễn ở đây, bà đây không chấp loại người như cô."
Nếu người ở đây là đàn ông, có lẽ sẽ không ai muốn đôi co nhiều với cô y tá này.
Dù sao thì hảo hán không chấp đàn bà.
Hoàn toàn ngược lại, tại khoa sản, phần lớn đều là phụ nữ.
Những người nhà đi theo cùng đa phần là bà hoặc là mẹ, sức chiến đấu của những người này suýt đuổi kịp một liên đội, hơn nữa chuyện này có liên quan đến thai nhi, hiển nhiên không phải mấy cô y tá này có thể chống đỡ được.
Nhưng các y tá trong bệnh viện dường như cũng không có ý định nhượng bộ, tiếp tục giữ trật tự.
"Mấy người đừng có la lối với tôi, vô dụng thôi, nếu còn không hạ giọng xuống, tôi lập tức gọi bảo vệ đuổi ra ngoài."
Cô y tá nói xong lại chĩa mũi dùi về phía Lâm Dật.
"Cậu từ đâu đến đây, đừng có ở đó mà nói năng vớ vẩn, không biết tự soi gương bản thân à, còn dám khám bệnh cho người ta nữa."
Vốn dĩ Lâm Dật cũng không định phản ứng đến chuyện này, nhưng nghe y tá nói vậy, không khỏi liếc mắt nhìn cô ta.
"Bác sĩ bệnh viện các cô ra làm sao, trong lòng cô không có một chút tính toán nào sao? Cô còn mặt mũi nào, mà lấy lông gà làm lệnh tiễn ở đây hả?"
Bị Lâm Dật đáp trả một tràng, cô y tá im bặt, nhưng đúng lúc này, bác sĩ trong phòng khám đi ra.
Là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính.
Quách Ngưng Nguyệt nhìn ông ta một cái, chỉ vào ông ta nói:
"Anh, đó là bác sĩ khám cho em, hình như tên Đỗ Văn Nghiễm."
"Anh biết rồi."
Sau khi Đỗ Văn Nghiễm đi ra, thấy y tá đang đôi co với Lâm Dật, liền đi về phía bọn họ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô y tá đến gần tai Đỗ Văn Nghiễm, nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra một lượt, sắc mặt Đỗ Văn Nghiễm biến đổi, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.
"Cậu từ đâu đến đây, đang làm cái gì ở đây, có phải đọc vài ngày Baidu, rồi cảm thấy mình là bác sĩ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận