Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2129: Dẫn ngươi đi trại tạm giam (length: 7498)

"Ừm hả? Cứu rỗi?"
Nhìn nhiệm vụ trong đầu, Lâm Dật suy nghĩ kỹ một hồi.
Có chút không hiểu, nội dung cụ thể của nhiệm vụ là gì.
"Hệ thống, cái gọi là cứu rỗi của ngươi là chỉ cái gì, nội dung nhiệm vụ là gì?"
【Mời ký chủ tự mình tìm tòi.】 "Bà nội ngươi."
Lâm Dật thầm rủa một câu trong lòng, cảm thấy hệ thống này càng ngày càng khó hiểu, không biết có phải đã đến tuổi bị bệnh tự kỷ không.
Ngồi trở lại ghế sa lông, Lâm Dật cứ nhìn đi nhìn lại mấy chữ nhiệm vụ hệ thống.
Không có một chút đầu mối nào.
Nhớ đến nhiệm vụ trước, hình như cũng vậy, tự dưng xuất hiện, bảo mình đi tìm thủ phạm thật sự đứng sau màn.
Nhưng cả hai còn có sự khác biệt, nhiệm vụ này càng khó tìm tòi hơn.
Bởi vì phạm vi của nhiệm vụ cứu rỗi này quá rộng.
Lâm Dật gãi đầu, trong lòng mắng:
Mẹ nó mình đi cứu ai vậy!
Reng reng reng _ _ _ Lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Trương Tử Hân gọi đến.
"Lâm ca, bên công trường xảy ra chút chuyện."
"Sao thế? Bọn họ không cho em dán giấy niêm phong à?"
"Không phải, bọn em đến nơi, nhưng người ở công trường nói, không truy cứu chuyện này nữa, hơn nữa còn nói, Dương Kỳ Phong đã trả lương cho bọn họ rồi."
"Lương đã thanh toán xong rồi, đây chẳng phải chuyện tốt sao."
"Nhưng em thấy tình hình của bọn họ có chút không đúng, hơn nữa không ít người đã đi rồi, công trường dường như không có ai."
"Tình trạng không tốt thì liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành, sau này tìm ông chủ đáng tin là được."
Mỗi lần nghe thấy những tin này, Lâm Dật lại cảm thán, Kỷ Khuynh Nhan thật là lương tâm của giới kinh doanh.
Mỗi dự án của tập đoàn Triều Dương, đãi ngộ không nói là tốt nhất, nhưng tuyệt đối không kém, tối thiểu không nợ lương.
"Vậy được, hiện giờ bọn họ đã tự dàn xếp ổn thỏa, chắc không cần giấy niêm phong nữa, em về trước."
"Về đi."
Lâm Dật đáp một tiếng, không nói gì thêm.
Trách nhiệm của mình cũng chỉ là giúp họ đòi lại lương.
Còn về Lý Tài, vẫn nên điều tra kỹ một chút, nếu là mình hiểu lầm thì tốt nhất.
Nếu không thì không thể để hắn yên được.
"Lâm ca, có người tìm anh."
Đang lúc Lâm Dật nghĩ cách xử lý Lý Tài thì nghe thấy tiếng người ở cửa, thì ra là Tiểu Trương trực ban ở cửa.
"Tìm tôi? Ai vậy?"
"Là một người đàn ông, tên là Dương Kỳ Phong."
"Dương Kỳ Phong?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, lập tức nhớ ra, đó là người phụ trách công trường kia.
"Được, tôi biết rồi."
Trả lời xong, Lâm Dật đứng dậy ra khỏi văn phòng, ở cửa liền thấy Dương Kỳ Phong.
"Lâm cảnh quan, chúng ta lại gặp mặt rồi." Dương Kỳ Phong cười tươi rói nói.
Lâm Dật đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Tìm tôi có việc?"
"Tới tới tới, Lâm cảnh quan, chúng ta qua một bên nói chuyện."
Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều, cùng Dương Kỳ Phong đi ra ngoài, đứng vào chỗ râm.
"Lâm cảnh quan, sau khi buổi sáng nói chuyện với anh, tôi nghĩ kỹ rồi, thấy mình làm không đúng, chuyện giờ cũng giải quyết xong xuôi, đến để xin lỗi anh."
"Xin lỗi cũng không cần, anh cũng không thật sự xin lỗi tôi." Lâm Dật nói: "Sau này nhớ phát lương đúng hạn là được."
"Đó là nhất định rồi, Lâm cảnh quan cứ yên tâm, tuyệt đối không để chuyện hôm nay xảy ra nữa."
"Có câu này của anh là được rồi." Lâm Dật nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
"Đừng đừng, Lâm cảnh quan, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
Dương Kỳ Phong cầm túi trên tay đưa đến trước mặt Lâm Dật, cười híp mắt nói:
"Lần này tôi đến hơi vội, không chuẩn bị gì cả, nên coi như chút quà gặp mặt nhỏ, mong ngài nhận cho."
Lâm Dật không nhận, nhìn vào bên trong túi.
"Năm vạn tệ?"
Dương Kỳ Phong cười hì hì, không nói gì thêm.
Đều là người trưởng thành, đến mức này, không cần nói cũng hiểu.
Lâm Dật cầm điện thoại lên, lướt lướt vài cái.
"Anh chắc chắn những thứ này là cho tôi chứ?"
"Đúng đúng đúng, coi như quà ra mắt thôi."
"Quà ra mắt của anh cũng quý giá đấy, nhưng tôi không thể nhận." Lâm Dật nói:
"Nhưng tôi có thể đưa anh đến một nơi."
"Địa phương nào?"
"Trại tạm giam."
Mặt Dương Kỳ Phong biến sắc, hoàn toàn không ngờ Lâm Dật sẽ nói như vậy.
"Hối lộ cán bộ công chức, tội danh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cuối cùng sẽ bị phán thế nào thì còn xem tâm trạng quan tòa."
"Đừng đừng mà, tôi không có ý gì khác, Lâm cảnh quan anh không thể thế này được."
"Tôi thế nào? Chứng cứ bây giờ rõ ràng rồi, trong tay tôi còn có cả bản ghi âm, bắt anh không phải rất bình thường sao?"
"Tôi, tôi biết sai rồi, tôi đi ngay đây, ngài đừng chấp nhặt với tôi."
Thấy tình hình không ổn, Dương Kỳ Phong ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhưng Lâm Dật không cho hắn cơ hội đó.
Một cước đá vào người hắn, Dương Kỳ Phong ngã sấp mặt xuống đất.
"Chuyện đã làm rồi, còn muốn chạy?"
Dương Kỳ Phong mặt mày xám xịt bò dậy từ dưới đất, trong lòng khó chịu như ăn phải ruồi, vừa tức lại vừa buồn nôn.
Người này cũng quá đáng ghét!
Mình đưa tiền cho hắn, thế mà còn muốn bắt mình đi!
Việc đã đến nước này, chỉ có thể tìm cơ hội gọi điện cho đại ca thôi.
Lâm Dật không nói nhảm với Dương Kỳ Phong, đưa hắn về đồn công an.
Còn về sau cùng sẽ xử lý ra sao, đó là việc của người khác.
Nhưng có bị phạt hay không, Lâm Dật không biết.
Chuyện như vậy, dính đến quan hệ giao thiệp phức tạp, nhưng dù sao cũng có thể giúp hắn nhớ dai.
Ngay lúc đó, Tiểu Trương trước đó đã gọi Lâm Dật, lại đến văn phòng.
"Lâm ca, lại có người đến tìm anh, hình như rất sốt ruột, anh ra xem đi."
"Lại tìm tôi?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, mình sao giống như người bận rộn thế này.
Đi ra ngoài phòng làm việc, Lâm Dật thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở ngoài.
Khoảng hơn bốn mươi tuổi, da dẻ hơi ngăm đen, ăn mặc cũng rất bình thường, trông có chút già dặn.
Lâm Dật nghĩ một hồi, không có ấn tượng gì với người này, hình như không quen biết.
"Tìm tôi có chuyện gì à?"
"Anh cảnh sát ơi, tôi muốn hỏi, buổi sáng có phải anh đi giúp người yêu tôi đòi tiền không?"
Vừa thấy Lâm Dật, người phụ nữ trung niên tiến lên kích động nói.
"Giúp người yêu cô đòi tiền?" Lâm Dật dừng lại mấy giây, "Cô nói là chuyện nợ lương công nhân à?"
"Đúng đúng đúng, người yêu tôi đi làm ở công trường, sau đó bị nợ hơn hai tháng lương không trả."
"Việc này đều đã giúp các cô xử lý ổn thỏa, nếu muốn biết chi tiết thì cứ đi hỏi mấy người khác xem, chắc là đã nhận đủ tiền cả rồi."
Người phụ nữ trung niên lau nước mắt.
"Chúng tôi chưa nhận được tiền, tên đầu sỏ Dương Kỳ Phong kia đã gọi người đến đánh người yêu tôi và mấy người công nhân khác, không cho chúng tôi truy cứu nữa, bây giờ hơn chục người đang nằm viện đó, người yêu tôi bị thương nặng nhất, chúng tôi lại không có tiền chữa bệnh, thực sự quá uất ức nên tôi mới đến báo công an."
Bạn cần đăng nhập để bình luận