Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2069: Một mình hành động (length: 7528)

"Nghe người liên lạc nói, Ngụy Kiến Long đã điều hai thuộc hạ đắc lực đi làm việc khác, còn chuyến hàng lần này hắn rất coi trọng, lại thêm lo bị ăn chặn, nên tự mình dẫn đội đi."
"Thật đúng là cẩn thận hết sức." Lâm Dật nói: "Địa điểm tìm được thật rồi chứ?"
"Ở một làng chài nhỏ cách cảng Tân Môn 20 km, chỉ cần ngươi mai phục trước ở đó thì không sao, thời gian giao dịch cụ thể là hai giờ sáng, khoảng ba giờ sáng thuyền của bọn chúng sẽ về điểm xuất phát, đây là cơ hội tốt nhất để bắt Ngụy Kiến Long."
Lâm Dật liếc đồng hồ: "Cảm giác thời gian không sai, bây giờ hành động vừa đẹp."
"Thế những người ngươi mang theo thì sao, có cần báo với họ một tiếng không?"
"Thấy không cần thiết lắm, đông người lại vướng víu, ta tự mình đi cho gọn."
"Vậy để ta đi cùng ngươi đi, đằng nào rảnh cũng chả có gì làm." Ninh Triệt nói.
"Cũng được, đỡ ta cô đơn trên đường."
Ninh Triệt tựa vào cạnh bàn, đưa một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Dật lên, trêu chọc:
"Yên tâm, đi làm nhiệm vụ với tỷ tỷ, đảm bảo ngươi không cô đơn."
Khâu Vũ Lạc liếc mắt khinh thường mấy cái, cảm thấy hai người này chẳng ai ra gì.
"Hai người chờ chút, ta đi chuẩn bị đồ dùng cho các người." Khâu Vũ Lạc nói:
"Bọn chúng đều có súng trong tay, chỉ hai người đi thì không chiếm ưu thế về số lượng, người ta tấn công một lượt là khó mà chống đỡ nổi."
"Vậy nhờ cả vào nàng."
Khoảng nửa tiếng sau, Khâu Vũ Lạc chuẩn bị xong các thứ cần thiết cho hai người.
Chỉ là một chiếc ba lô dài rộng nửa mét.
Đối với bọn họ mà nói, mang chừng này là đủ.
Sau khi bàn xong nhiệm vụ, hai người thu dọn qua loa rồi rời khu du lịch Trung Vệ Lữ, lái xe về phía thành phố Tân Môn.
...
Trong khách sạn, Lý Tường Huy và đám người tụ tập lại với nhau, người của phân cục Tùng Giang thì không ở đây.
Lúc này, sắc mặt của mọi người đều không được vui cho lắm.
"Anh Lý, lãnh đạo nói sao?" Cố Diệc Nhiên hỏi.
"Lãnh đạo nói cứ thuận theo tự nhiên, Lâm Dật sắp xếp thế nào thì cứ thế làm."
"Hả?!"
Người của phân cục Tân Sơn đều cảm thấy bất ngờ.
"Thật hay giả vậy, ông Lưu lúc nào cũng cẩn trọng, thế mà lại để bọn ta thuận theo tự nhiên, mặc Lâm Dật muốn làm gì thì làm à?"
"Đây không phải ông ấy nói, là lãnh đạo cấp trên."
"Lãnh đạo nói?"
"Ta báo cáo tình hình ở đây xong, ông ấy liền gọi điện cho lãnh đạo cấp trên, nói là ý của lãnh đạo."
Lúc này mọi người không ai nói gì, không rõ vì sao lại thế này.
"Sao tôi cứ cảm thấy họ coi vụ hành động này như trò đùa vậy nhỉ." Trương Huy nói.
"Ai bảo không phải, cứ như không giao nhiệm vụ cụ thể nào, thái độ khác hẳn so với những vụ án tương tự trước đây."
"Hay là bọn họ thấy Lâm Dật có thể bắt gọn Bạch Vĩnh Thọ nên nghĩ hắn giải quyết được cả Ngụy Kiến Long?" Cố Diệc Nhiên nói.
"Có lẽ vậy." Lý Tường Huy đốt điếu thuốc, ngả người ra sau dựa vào giường.
"Chẳng lẽ bọn ta cứ ngồi chơi xơi nước thế này à? Không can thiệp gì cả?" Chu Tuấn Trì hỏi:
"Vừa nãy tôi thấy người của phân cục Tùng Giang xuống lầu cả đám, cứ như sắp đi hành động."
"Về Lăng Hàn thì ít nhiều tôi còn hiểu đôi chút, cô ta chắc chắn không chọn cách này để hoàn thành nhiệm vụ." Lý Tường Huy nói:
"Có lẽ trong tay cô ta đã nắm được thông tin của Ngụy Kiến Long rồi nên mới chuẩn bị động thủ, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến bọn ta nữa, dù sao tin tức ít quá, không thể hành động cùng lúc."
"Lẽ nào chỉ ngồi chờ ở chỗ khách sạn?"
"Đi lượn một vòng cũng được."
Có lẽ Lý Tường Huy cũng là hết cách, thở dài nói:
"Chẳng phải Lâm Dật bảo chúng ta đi du lịch à, dù sao bây giờ cũng không có gì làm, còn hơn cứ ngồi ì ở đây."
"Vậy đi thôi, hôm nay ta bị bức bối muốn c·h·ế·t rồi."
Cùng lúc đó, Lăng Hàn đã dẫn theo người của phân cục Tùng Giang lái xe đến thành phố Tân Môn, đi cùng còn có Trương Ngọc Linh và mấy đồng nghiệp của cô.
"Tiểu Hàn, cô chắc chắn đi một mình không có vấn đề gì chứ?" Trương Ngọc Linh hỏi:
"Mấy người đi chung, mà tổ trưởng hành động cũng là người của phân cục Tân Sơn, giờ cô gạt họ qua một bên, về sau lãnh đạo có trách cô không?"
"Chuyện này tôi đã báo cáo với lãnh đạo bên tôi, ông ấy đồng ý cho tôi làm vậy, nên không cần lo." Lăng Hàn chỉnh lại tóc, cho vào mũ, thờ ơ nói:
"Hơn nữa quá trình không quan trọng, chỉ cần bắt được Ngụy Kiến Long là OK."
"Nghe cô nói thế thì tôi an tâm." Trương Ngọc Linh nói:
"Theo thông tin, đêm nay chúng sẽ có giao dịch số lượng lớn, địa điểm là ở vùng biển quốc tế, chỉ cần ta mai phục trước, bắt Ngụy Kiến Long không có gì khó."
So về khả năng tình báo, Trương Ngọc Linh còn kém Khâu Vũ Lạc quá xa.
Cô ta chỉ điều tra được Ngụy Kiến Long sẽ giao dịch trên biển, nhưng không rõ người trực tiếp giao dịch trên thuyền là ai.
Ngược lại, Khâu Vũ Lạc điều tra rõ ràng, biết Ngụy Kiến Long sẽ ở trong làng chài nhỏ để tiếp ứng thuộc hạ, về năng lực mà nói thì hai bên không thể nào so sánh được.
"Xem ra đêm nay phải có một trận đ·ánh ác liệt rồi, ta phải chuẩn bị đồ dùng mới được." Triệu Túc nói.
"Đừng quá căng thẳng làm gì, không có gì to tát cả." Lăng Hàn an ủi mọi người: "Càng căng thẳng càng dễ xảy ra chuyện."
Triệu Túc cười hề hề ngồi trên ghế: "Người khác thế nào thì ta không biết, chứ ta chả thấy lo gì, có Lăng lão đại đi cùng làm nhiệm vụ thì dù đối phương là ai cũng đều dễ như trở bàn tay."
"Đúng vậy, đội trưởng các người thật sự không tầm thường, Ngụy Kiến Long kia tuy t·h·ủ đ·oạ·n t·àn đ·ộ·c, nuôi không ít đàn em, nhưng ở trước mặt đội trưởng các người, chắc là còn lâu mới dám nghênh chiến."
"Cho nên nói, nhiệm vụ lần này, chúng ta nhất định phải thắng!"
"Nhưng mà tôi thấy tò mò là, Lâm tổ trưởng các người thì mồm năm miệng mười bảo làm được, nhưng vừa đến Yến Kinh đã đi lêu lổng với phụ nữ khác, thế hắn giải quyết vụ này kiểu gì? Chẳng lẽ không sợ lãnh đạo cấp trên xử lý sao?"
"Việc đó tôi không quản, nhưng có thể mượn cơ hội lần này cho lãnh đạo cấp trên thấy bộ mặt thật của hắn, để khỏi sau này làm hư học sinh." Lăng Hàn nói.
"Nhưng mà tôi thấy, hắn có vẻ tự tin thái quá thì phải?" Trương Ngọc Linh nói:
"Lúc đầu tôi thấy hắn cũng được, bây giờ thì thấy chả có gì đặc biệt, chỉ toàn thích làm to chuyện."
"Đúng quá đúng." Triệu Túc nói: "Theo tôi thấy, người như hắn không thích hợp làm ở cục cảnh s·á·t chút nào."
"Được rồi, không nói đến hắn nữa, ta bàn chút về hành động đi, cố gắng giải quyết nhiệm vụ này cho ổn thỏa."
"Không vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận