Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2126: Ngươi cho ta không tồn tại? (length: 7431)

"Đi thôi, trước xuống xem một chút đã."
Trương Bằng đỗ xe xong, ba người cùng nhau xuống xe.
Lâm Dật vừa xuống xe đã nhìn thấy trên mặt đất có một người, đầu có một lỗ hổng, chừng ba bốn xăng-ti-mét, nhìn tình trạng có vẻ là bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.
"Gọi xe cấp cứu chưa?"
"Gọi rồi, sắp tới ngay." Một nhân viên tạp vụ da ngăm đen trả lời.
Lâm Dật gật đầu, rời mắt đi chỗ khác.
Cách đó không xa, có ba người đang đứng, người dẫn đầu mặc áo vest, dáng người hơi thấp, hơi béo, còn đội mũ bảo hộ màu trắng.
Theo quy định của ngành liên quan, người đội mũ trắng này là lãnh đạo công trình.
Người đàn ông tên Dương Kỳ Sơn, là lãnh đạo bên B chịu trách nhiệm dự án này, mọi việc trong công trường đều do hắn phụ trách.
"Người là các ngươi đánh?" Lâm Dật nhướng mày hỏi.
"Cảnh sát đồng chí, là thế này, sáng sớm bọn họ đã không chịu làm việc, còn chạy đến đây gây sự, sau đó mới xảy ra xô xát." Dương Kỳ Sơn nói:
"Chúng tôi cũng không cẩn thận, lỡ tay đánh bọn họ."
"Mày đánh rắm!" Một công nhân đứng ra nói:
"Mày đã hai tháng không trả lương cho bọn tao, đồ ăn mỗi ngày còn khó ăn hơn đồ lợn, đã vậy còn bắt tăng ca mỗi ngày, không nói đến tiền tăng ca, dựa vào cái gì mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu bọn tao!"
"Tôi đã giải thích rồi mà, gần đây tài chính có chút eo hẹp, chờ ngân hàng giải ngân thì sẽ trả lương cho mọi người!" Dương Kỳ Sơn nói:
"Mà tôi cũng vừa nói với các anh rồi, nếu chê điều kiện ở đây không tốt thì cứ đi, cũng chẳng ai giữ các anh lại, cút nhanh lên cho đỡ chướng mắt."
Lâm Dật nhướng mày nhìn Dương Kỳ Sơn, "Con mẹ nó mày coi ta không tồn tại à? Ta đứng đây mà còn dám chửi người?"
Dương Kỳ Sơn giật mình, hơi run sợ, cười trừ nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy hơi kích động."
Lâm Dật không thèm để ý Dương Kỳ Sơn, nhìn đám công nhân đang vây quanh nói:
"Mọi người cử một đại diện ra nói rõ sự tình."
Người vừa nãy đứng ra đối đầu với Dương Kỳ Sơn lên tiếng:
"Cảnh sát đồng chí, sự tình cũng như vừa nãy tôi nói đấy, tôi cũng không muốn làm ở đây nữa."
"Không muốn làm thì đi, chúng tôi có giữ đâu." Dương Kỳ Sơn không nhịn được nói.
"Muốn đi cũng được, phải trả lương cho bọn tôi đã."
"Các anh làm chưa xong việc mà đã đòi tiền?" Dương Kỳ Sơn nói:
"Tôi nói cho các anh biết, muốn tiền thì quay lại làm tiếp, không muốn tiền thì bây giờ cút luôn."
"Cảnh sát đồng chí, anh xem bọn họ kìa, hoàn toàn không nói lý, con gái tôi đang chờ tiền đóng học phí đây, nếu không lấy được lương thì chúng tôi học hành gì nữa."
"Không sao, chúng tôi đến rồi, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa việc này."
Nói xong, Lâm Dật nhìn Dương Kỳ Sơn nói:
"Ai quy định cứ phải làm xong công trình mới được nhận tiền?"
"Bên tôi quy định như vậy đấy, ngay từ đầu đã thỏa thuận rồi." Dương Kỳ Sơn nói.
"Phiền anh đưa hợp đồng lao động cho tôi xem chút."
"Cái này..."
Dương Kỳ Sơn cười khổ một tiếng, "Lãnh đạo, anh cũng biết đây là công trường, lấy đâu ra hợp đồng lao động chứ."
"Vậy lời anh vừa nói là uy hiếp Catlett rồi, cũng là một tội danh đấy." Lâm Dật nói:
"Anh cũng thừa nhận là không trả lương cho bọn họ đúng không."
Sắc mặt Dương Kỳ Sơn không được tốt lắm, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nói:
"Vâng, vâng..."
"Vậy thì không có gì để nói nữa, cho anh ba ngày, giải quyết xong chuyện này, không thì chờ lệnh triệu tập của tòa án đi."
Lâm Dật quay người, nhìn Trương Tử Hân nói:
"Về lấy ít giấy niêm phong, niêm phong công trường của bọn chúng lại, khi nào giải quyết xong mọi chuyện thì mới cho khởi công."
"Rõ."
Thấy Lâm Dật muốn niêm phong công trường, Dương Kỳ Sơn hoảng hốt, nếu bị niêm phong, lãnh đạo ở trên chắc chắn sẽ mắng chết mình!
"Cảnh sát đồng chí, không cần thiết phải như vậy chứ, nể mặt nhau chút, có được không?"
"Tôi như này mà chưa tính là nể tình?" Lâm Dật nói:
"Nếu là tính tôi trước đây, giờ này anh đã nằm đất rồi."
"Chẳng lẽ chuyện này không còn cách thương lượng?"
"Tôi đã cho anh cơ hội rồi, khi nào trả lương xong thì khi đó khởi công lại." Lâm Dật nói:
"Về phần anh, không cần nhiều lời."
Dương Kỳ Sơn cau mày, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì các anh không phải người của phân cục Nông An đúng không."
"Đây là khu quản hạt của phân cục Tân Sơn, liên quan gì đến phân cục Nông An."
"Thật ngại quá, công ty chúng tôi thuộc khu quản hạt của phân cục Nông An, cho nên không liên quan đến các anh."
"À, mẹ kiếp..."
Lâm Dật bật cười, "Anh còn giở trò chữ nghĩa với tôi hả."
"Ban đầu tôi cũng không muốn thế này, nhưng anh cứ khăng khăng không buông, việc này tự nhiên phải nói lý lẽ thôi."
Dương Kỳ Sơn cũng là một tay lão luyện trong ngành, hiểu đạo lý dân không đấu với quan.
Nhưng hắn không phải không muốn đấu với Lâm Dật mà là không sợ hắn.
Xét về thu nhập và mối quan hệ, hắn cũng hơn Lâm Dật vài bậc, sẽ không giống như dân thường thấy cảnh sát mà khiếp sợ trong lòng.
Chỉ là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mà thôi.
Nhưng Lâm Dật không chút nể nang, hắn hết cách, đành phải tỏ thái độ cứng rắn.
"Theo ý anh thì muốn người của phân cục Nông An đến xử lý vụ này?"
"Công ty chúng tôi ở khu vực của phân cục Nông An, theo quy định thì phải do họ phụ trách." Dương Kỳ Sơn nói:
"Hơn nữa tôi cũng vừa báo cảnh sát rồi, chắc là sắp tới thôi, đến lúc đó tôi sẽ trình bày tình hình hiện tại cho người của phân cục Nông An."
Trương Bằng và Trương Tử Hân nhìn nhau.
Rõ ràng là bọn họ không đúng, thế mà còn dám chủ động báo cảnh sát, có vẻ còn có ẩn tình bên trong.
"Cảnh sát đồng chí, hay là anh xử lý đi." Người công nhân kia lại đứng lên, vẻ mặt cầu khẩn nói:
"Trước đây từng xảy ra chuyện tương tự một lần rồi, người đến cũng là của phân cục Nông An, nhưng sau khi đến thì lại bảo bọn tôi tự giải quyết, hoàn toàn không công bằng, giờ để bọn họ đến, chắc chắn lại là kiểu ba phải thôi."
"Chuyện này các anh đừng lo, tôi thấy xe cấp cứu hình như đến rồi, các anh mau đưa người ra đi."
"Vâng, vâng, vâng."
Rất nhanh, xe cấp cứu tới, sơ cứu đơn giản rồi đưa người đi.
Không bao lâu sau, lại một chiếc xe cảnh sát chạy đến, dừng bên cạnh xe của Lâm Dật.
Hai cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Khi nhìn thấy Lâm Dật ba người, trên mặt lộ rõ vẻ phòng bị.
"Các anh là người của phân cục Tân Sơn à." Viên cảnh sát mập dẫn đầu hỏi.
Tên anh ta là Lý Tài, vụ xung đột lần trước cũng do anh ta xử lý.
Lâm Dật gật đầu, vào thẳng vấn đề nói:
"Sự tình đã rõ rồi, họ nợ lương, các anh định xử lý như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận