Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới - Chương 2421: Bị âm (length: 7471)

Lâm Dật lái xe, ba người cùng nhau đi đến Kim Lăng.
Tìm một quán thịt nướng, Lâm Dật gọi hai bình Mao Đài, chuẩn bị thêm chút đồ nhắm dễ ăn.
"Cậu nhóc, cậu đúng là không thiếu tiền, thế mà lại gọi cả Mao Đài." Chu Tuấn Trì nói:
"Tiền lương của tôi, còn không mua nổi mấy bình."
"Có thời gian tôi sẽ gửi cho các anh mấy thùng."
"Cậu với tôi nói thật, rốt cuộc cậu có phải là phú nhị đại không?" Chu Tuấn Trì tò mò hỏi.
"Phú nhị đại thì không hẳn, xem như là tự do tài chính rồi."
"Thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các cậu." Trương Huy vừa cười vừa nói:
"Nếu là tôi, đã sớm ở nhà nằm ườn ra rồi."
Về vấn đề cá nhân của Lâm Dật, hai người cũng không hỏi nhiều, bắt đầu nâng ly cạn chén, vô cùng thoải mái uống.
Đến hơn mười giờ đêm, Trương Huy và Chu Tuấn Trì đều uống hơi say, cũng vừa lúc kết thúc bữa tiệc.
Lâm Dật tìm một trung tâm tắm hơi, chuẩn bị thư giãn cho thoải mái.
Nhìn tấm biển lớn đèn đuốc sáng trưng phía trên đầu, Trương Huy và Chu Tuấn Trì lẩm bẩm.
"Chúng ta đến chỗ như thế này không tốt lắm đâu."
"Có gì mà không tốt chứ." Lâm Dật cười tươi nói:
"Trung Hải có đủ loại trung tâm tắm hơi lớn nhỏ, tôi cũng từng đến rồi, giờ thì sao, chẳng phải vẫn đi lại bình thường à, tốn công tốn của đi du lịch, mình không thể lãng phí cơ hội."
Lâm Dật dẫn hai người vào trong, gọi hai vé VIP cao cấp nhất, chuẩn bị trải nghiệm dịch vụ ở Kim Lăng.
Vì câu "nhập gia tùy tục", Trương Huy và Chu Tuấn Trì cũng không để ý nhiều, theo sự sắp xếp của Lâm Dật, chuẩn bị thư giãn cho thoải mái.
"Ngọa Tào..."
Nhìn Lâm Dật cởi áo, hai người kinh hô một tiếng.
"Mấy vết sẹo trên người cậu là bị làm sao thế?"
"Chuyện hồi trước đó, đều là những vết tích còn lại."
"Nói thật, một thân sẹo của cậu nhìn cũng rất nam tính, đàn ông thì phải như vậy chứ, ha ha..."
Vừa nói vừa cười, ba người lao vào tắm, sau đó đi vào phòng riêng.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, ngay sau đó, cửa phòng bị gõ.
Ba người mặc váy bó sát người, đi tất đen, nhân viên kỹ thuật từ ngoài đi vào.
Hầu như đều khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc và dáng người đều chuẩn, lại rất có phong vị.
"Huy ca, Chu ca, hai anh chọn trước đi, còn lại là của tôi."
"Còn chọn cái gì chứ, tùy tiện ai cũng được."
Trương Huy tùy tiện chỉ một người mặc váy đen, Chu Tuấn Trì gọi một người hơi mập mạp, còn lại là của Lâm Dật.
"Thưa các anh, ngoài các hạng mục trong vé, còn cần dịch vụ nào khác không ạ?"
Người nói chuyện, là nhân viên kỹ thuật số 19 bên cạnh Lâm Dật, giọng rất ngọt rất thu hút.
Làm công việc này, bọn họ đều rất biết đánh giá khách hàng.
Vào đã gọi vé VIP, chắc chắn là chủ không thiếu tiền, mà còn đẹp trai, phục vụ kiểu này bọn họ cũng tình nguyện, hơn nữa lại còn có thu nhập thêm, quả là tốt hơn cả tốt.
"Chỗ các cô tính phí thế nào?"
"Bọn em đều có thể đi khách, một lần 1800, qua đêm 3000."
"Vậy cứ tính như thế đi, tôi hỏi tùy tiện thôi."
Nhân viên kỹ thuật số 19:...
"Giá bên em, đã không đắt lắm, nếu như các anh cảm thấy không hợp lý, vẫn có thể thương lượng ạ."
"Thôi không cần đâu, nếu tôi có nhu cầu, tùy tiện gọi điện thoại là có người tới, không cần kiểu này, các cô cứ ấn đi."
Vốn đang đầy mong đợi, cả ba đều biến sắc mặt, thái độ cũng không nhiệt tình như lúc ban đầu.
"Huy ca, bên cục điều tra có tin tức về Lý Hồng Trụ rồi à?"
"Tìm được năm người trùng tên trùng họ, hơn nữa tuổi tác đều phù hợp, đang cho người kiểm tra đối chiếu thông tin."
"Kiểm tra đối chiếu theo hộ khẩu thì chẳng phải xong rồi à."
Trương Huy tiện tay châm điếu thuốc, "Không có ở thôn Kim Đấu, tôi đoán sau khi Lý Hồng Trụ rời đi, đã cho sửa lại hộ khẩu rồi."
"Đúng là làm một cách triệt để."
"Thật ra thì đám Phương Đại Nghiệp cũng thế, từng người đều sửa lại hộ khẩu rồi." Trương Huy nói:
"Bây giờ mọi vấn đề, đều tập trung ở thị trấn, chỉ cần tra rõ chuyện ngày hôm đó, vụ án này cũng có thể phá được rồi."
"Lý Hồng Trụ rất quan trọng, tìm được hắn thì vấn đề sẽ không lớn."
"Hai người các anh không thấy mệt hả?" Chu Tuấn Trì càu nhàu nói:
"Vất vả lắm mới ra ngoài thư giãn một chút, lại nói chuyện công việc."
"Vậy không nói nữa."
Trương Huy cũng vận động một chút, chuẩn bị hưởng thụ, dạo này quả thực có hơi mệt.
Sau đó, ba người không trò chuyện thêm nữa, ai nấy hưởng thụ sự phục vụ của nhân viên kỹ thuật.
Hơn mười một giờ đêm, "đại bảo kiếm" kết thúc, Trương Huy vặn vẹo lưng.
"Đi thôi, tìm chỗ nào ngủ, mai còn có chuyện chính đây."
"Về làm gì chứ, ở lại đây không được à."
"Bọn tôi không giống cậu." Trương Huy cảm thán một tiếng, "Vừa rồi bà xã gửi tin nhắn tới, tôi nói đang bận việc ở bên ngoài, lát nữa phải gọi video báo cáo lịch trình."
"Haizz... đúng là bi ai của đàn ông đã kết hôn." Chu Tuấn Trì phụ họa nói.
"Hiểu rồi, ha ha..."
Ba người đứng dậy mặc quần áo, nhưng lúc này, cửa phòng bị gõ.
"Mời vào." Lâm Dật lên tiếng.
Đứng ở ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, hơn ba mươi tuổi, tóc được vuốt keo gọn gàng.
Lâm Dật nhìn thẻ tên trước ngực hắn, là Chu Thắng Minh, quản lý đại sảnh của trung tâm tắm hơi.
"Có chuyện gì sao?"
Chu Thắng Minh liếc nhìn Lâm Dật, "Xin chào, có chút chuyện, phiền anh ra ngoài một chút được không?"
"Có chuyện?"
"Ừm?" Chu Thắng Minh cười nói: "Không làm mất của anh bao nhiêu thời gian đâu."
Ba người liếc nhau một cái, Lâm Dật nói:
"Tôi đi xem sao."
"Được."
Lâm Dật mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, dưới sự chỉ dẫn của Chu Thắng Minh, đi xuống phòng dưới lầu.
Sau khi đi vào, Lâm Dật phát hiện, bên trong có ba người, chính là ba nhân viên kỹ thuật vừa rồi phục vụ.
"Bọn họ tìm tôi?"
Lâm Dật nhìn Chu Thắng Minh nói.
"Không sai." Nhân viên kỹ thuật số 19 nói:
"Đưa 30 vạn ra đây, chuyện này coi như xong."
"30 vạn?"
Lâm Dật nhìn nhân viên kỹ thuật giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng, "Cô bị bệnh à?"
Nhân viên kỹ thuật số 19 cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực:
"Thân phận của các anh, chắc tôi không cần phải nói nhiều đâu nhỉ, chúng tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, nếu để lộ ra ngoài, ba người các anh đừng hòng mà có việc làm."
Nói xong, nhân viên kỹ thuật mặc váy đen lấy điện thoại ra, khoe khoang giống như đang đùa cợt trước mặt Lâm Dật:
"Lúc xoa bóp vừa rồi, bọn tôi đã thu âm lại, những chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, anh tự hiểu chuyện gì xảy ra."
Nhìn thái độ này, nếu mà không hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Dật đúng là não có vấn đề.
Nhưng đối mặt với chuyện như này, Lâm Dật cũng không hề hoảng hốt, quay đầu nhìn Chu Thắng Minh.
"Dù sao thì chỗ của các anh, ở Kim Lăng này cũng coi như có chút tiếng tăm, nhân viên bên dưới lại có tố chất như thế này sao?"
Chu Thắng Minh nhún vai, "Anh nói với tôi những thứ vô dụng này làm gì, khuyên anh tốt nhất nên trả tiền đi, nếu vì chút chuyện nhỏ này mà thân bại danh liệt, mất việc, thì không đáng đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận