Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 868: Huynh đệ gặp mặt (2)

Chương 868: Huynh đệ gặp mặt (2)
Đám người Lâm Hiền, Vương Lăng Vân, Bàng Bưu, Tiễn Phú Quý hết ngó đông tới nhìn tây, tràn ngập tò mò với mọi thứ.
“Những binh sĩ này đều là của đại soái chúng ta?”
Nhìn từng binh sĩ Tuần Phòng quân tháo vát kia, trong lòng Bàng Bưu chấn động không thôi.
Nhớ ngày đó lúc hắn lần đầu tiên gặp Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên vẫn là một phạm nhân bởi vì giết huyện úy mà trốn đông trốn tây.
Nhưng lúc này mới bao lâu thời gian, người ta đã có được một mũi quân đội mạnh như vậy!
Quả thực làm người ta khó có thể tin!
Trương Võ cười giải thích: “Bây giờ binh mã nơi này đều thuộc về phó tướng đại nhân thống lĩnh, phó tướng đại nhân bảo bọn họ hướng đông, bọn họ không dám đi hướng tây.”
“Hơn nữa đây chỉ là binh mã chúng ta từ Lâm Xuyên bên kia mang tới.”
“Tiết Độ phủ bên kia ý tứ là, muốn chúng ta lấy những binh mã này làm nòng cốt, mở rộng một ít binh mã, nhắm chừng đến lúc đó ít nhất hai vạn người.”
“Ôi má ơi, hai vạn người.”
Tiền Phú Quý kinh ngạc than thở nói: “Đại soái của chúng ta bây giờ ghê gớm nha!”
Lúc trước đại soái đột nhiên bị Tuần Phòng quân cưỡng ép bắt đi tòng quân, bọn họ lúc ấy còn muốn nghĩ cách cứu viện.
Nhưng đại soái quyết định tương kế tựu kế cắm vào bên trong Tuần Phòng quân, bọn họ những người này là không đồng ý, cảm thấy phiêu lưu quá lớn.
Bây giờ sự thật chứng minh, vẫn là đại soái nhìn xa trông rộng.
Đại soái hôm nay ở trong Tuần Phòng quân đã lăn lộn thành phó tướng, qua hai năm nữa, nói không chừng cũng có thể lăn lộn làm đại đô đốc đó.
Cái này mạnh hơn nhiều so với làm sơn tặc, màn trời chiếu đất, trốn đông trốn tây.
Ánh mắt Vương Lăng Vân nhìn các tướng sĩ Tuần Phòng quân mặc áo giáp, cầm binh khí này, trong lòng hắn cũng chấn động lại hưng phấn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn được mời tiến vào quân đội đại soái thống lĩnh.
Bây giờ nhìn thấy một mũi binh mã mạnh mẽ như vậy đều thuộc về đại soái của bọn họ thống lĩnh, hắn đối với tương lai là tràn ngập khát khao.
Đại soái nhà mình trí dũng song toàn, mình xem ra là không theo lầm người!
Ở trong sự kinh ngạc than thở của đoàn người Lâm Hiền, bọn họ bị dẫn vào một chỗ đại trướng rộng mở sáng ngời.
“Lâm đại ca, Vương đại ca, các ngươi ở nơi này nghỉ ngơi trước một chút.”
Trương Võ sau khi bảo bọn họ ngồi xuống, lại nhiệt tình bảo người đưa tới nước trà, lúc này mới nói: “Ta bây giờ đi thông bẩm đại soái.”
Bọn Lâm Hiền, Vương Lăng Vân ngồi ở trong quân trướng, không còn sự khẩn trương vừa rồi, ngược lại tràn ngập tò mò đối với mọi thứ nơi này.
“Đội ngũ của chúng ta so sánh với quân đội của đại soái, quả thực chính là ăn xin không thể lên được mặt bàn nha.”
“Đúng vậy, trong binh doanh này mới gọi là quân đội, chúng ta nơi đó tính là cái gì chứ, nhiều lắm xem như một đám giặc cỏ.”
“Lúc trước đại soái cái gì cũng không có, còn là bị bắt tiến vào tòng quân, sao nhanh như vậy có được một mũi quân đội mạnh như vậy chứ?”
“Sớm biết tòng quân tốt như vậy, ta còn làm sơn tặc cái gì chứ, ta cũng làm Tuần Phòng quân là được rồi.”
“...”
Bọn họ ngươi một lời ta một câu bàn luận, trong lòng tràn đầy hâm mộ đối với Tuần Phòng quân, hâm mộ đối với đại soái của mình.
Đông Nam nghĩa quân bọn họ bây giờ đã danh tiếng rất vang dội, rất nhiều sơn tặc giặc cỏ không lăn lộn được nữa đều ùn ùn nhập bọn.
Thời gian ngắn ngủn, binh lực của Đông Nam nghĩa quân bọn họ hôm nay đã đột phá năm ngàn.
Bọn họ đang muốn tới tranh công với đại soái đây.
Bây giờ tiến vào Tuần Phòng quân nhìn, nhất thời bọn họ bị đả kích thương tích đầy mình.
Bọn họ hơn năm ngàn người đó tốt xấu lẫn lộn không nói, trang bị đều là xơ xác, rất nhiều đều là sơn tặc chưa trải qua thao luyện mới nhập bọn.
So sánh với Tuần Phòng quân, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất.
Trước kia bọn họ còn nghĩ đại soái ở Tuần Phòng quân không lăn lộn được nữa, còn phải trở về.
Hôm nay vừa thấy, đó là chuyện không có khả năng.
Bọn họ ở cùng lúc hâm mộ đại soái nhà mình ở Tuần Phòng quân lăn lộn không tệ, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Hôm nay đại soái có binh mã của mình, có tài tướng đắc lực mới của mình, vậy bọn họ những huynh đệ ngày xưa này địa vị tự nhiên phải giảm xuống không ít.
Cũng không biết bọn họ hôm nay ở trong lòng đại soái, rốt cuộc có phân lượng như thế nào.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bọn Lâm Hiền dừng nói chuyện với nhau, đều đứng dậy.
Đại Hùng đang ở trên giáo trường thao luyện binh mã đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở trong quân trướng.
“Nhị ca, Tam ca!”
“Vương huynh đệ, lão Tiền!”
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, Đại Hùng nhếch miệng cười chào hỏi với bọn họ.
“Tứ đệ!”
Lâm Hiền nhìn Đại Hùng bây giờ cả người lộ ra vài phần uy nghiêm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đi lên ôm chặt Đại Hùng một cái.
“Ai u, thật náo nhiệt nha?”
Trương Vân Xuyên lúc này cũng vén vải mành đi vào lều trại.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Vân Xuyên.
“Đại ca!”
“Bái kiến đại soái!”
Mọi người ùn ùn ôm nhau, nét vui sướng tràn hết ra vẻ mặt giọng nói.
Bọn họ ở Tứ Thủy huyện từ biệt, tuy thời gian không dài, nhưng cảnh ngộ mỗi người lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận