Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 424: Dám đánh cược dám chịu thua (2)

Chương 424: Dám đánh cược dám chịu thua (2)
Hắc Kỳ hội mới thành lập, cần gấp sự ủng hộ.
Ngô Dụng quyết định liều một phen.
Dù sao đứng phía sau Hắc Kỳ hội chính là đám người Tuần Phòng quân, Diệp Hạo.
Bây giờ hắn chủ động gia nhập Hắc Kỳ hội, nói không chừng còn có thể trở thành nguyên lão Hắc Kỳ hội.
Ngô gia bọn họ ở Ngọa Ngưu sơn thế lực không lớn.
Về sau bám vào Hắc Kỳ hội một cây đại thụ này, dưới cây cao được hưởng bóng mát mà.
“Ngô lão gia, ngươi thật sự bằng lòng gia nhập Hắc Kỳ hội?”
Triệu Lập Bân cười nói: “Hắc Kỳ hội ta nhiều quy củ, một khi gia nhập Hắc Kỳ hội ta, vậy về sau phải nghe Hắc Kỳ hội ta quản thúc.”
“Nếu tự tiện thoát ly Hắc Kỳ hội ta, còn có thể bị trừng phạt.”
Ngô Dụng vung tay lên nói: “Không sao, ta quyết định rồi, Ngô gia ta gia nhập Hắc Kỳ hội.”
“Được!”
Triệu Lập Bân thấy Ngô Dụng kiên quyết như thế, cũng rất vui vẻ.
“Ta đại biểu Hắc Kỳ hội, hoan nghênh Ngô lão gia thành một thành viên của Hắc Kỳ hội chúng ta.”
Triệu Lập Bân cao hứng nói: “Đợi sau khi tiệc rượu kết thúc, mời Ngô lão gia đến Lý tổng đường chủ bên kia đăng ký tạo sách “
“Được, cứ quyết định như vậy!”
Ngô Dụng sau khi nhìn một lượt mọi người vẻ mặt khác nhau, vô cùng cao hứng ngồi xuống.
Hắn trước mặt mọi người muốn gia nhập Hắc Kỳ hội, chính là muốn lưu lại một ấn tượng tốt ở chỗ bọn Triệu Lập Bân.
Dù sao hắn nổi lên một cái tác dụng dẫn đầu, nghĩ hẳn về sau cũng sẽ không bạc đãi hắn.
“Triệu hội trưởng, Mã bang ta cũng bằng lòng toàn bộ gia nhập Hắc Kỳ hội.”
Sau khi Ngô Dụng ngồi xuống, Mã bang Từ Kính theo sát sau đứng lên, tỏ vẻ muốn gia nhập Hắc Kỳ hội, trở thành một thành viên Hắc Kỳ hội.
“Tốt, hoan nghênh hoan nghênh.”
Triệu Lập Bân lập tức gật đầu đáp ứng.
Có hai người này dẫn đầu, lại lục tục có hơn mười gia tộc cùng thế lực tỏ vẻ muốn gia nhập Hắc Kỳ hội.
Nhưng ngoài ra, tuyệt đại đa số gia tộc và thế lực đều đang quan sát.
Bọn họ bây giờ có việc làm ăn của mình, có nhân thủ của mình.
Bọn họ thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng.
Cho nên đều còn đang do dự, thậm chí rất nhiều người không muốn gia nhập.
Triệu Lập Bân nhìn mọi người một lần, cũng không bắt buộc bọn họ.
Dù sao ở trong kế hoạch của đô úy đại nhân, Hắc Kỳ hội sẽ thay thế lực lượng các đại gia tộc cùng thế lực ở hương trấn thôn xóm.
Đến lúc đó Hắc Kỳ hội sẽ vượt qua bọn họ trực tiếp tiếp xúc với dân chúng.
Những người này bây giờ không gia nhập, về sau bọn họ sẽ khó chịu.
Khi Triệu Lập Bân phụng mệnh lệnh Trương Vân Xuyên, ở địa khu Ngọa Ngưu sơn dẫn đầu xây dựng Hắc Kỳ hội.
Ở trong một trang viên vùng ngoại thành Lâm Xuyên phủ, Ngô gia Ngô Thế Minh đang ở trong đình viện chơi với một đứa bé hồng hào trắng trẻo.
Đứa bé là con trai Ngô Thế Minh.
Đối mặt Ngô Thế Minh làm ngoáo ộp, đứa nhỏ bị chọc cười khanh khách.
Một thiếu phụ tao nhã đoan trang ngồi ở một bên làm công việc thêu thùa, nhìn Ngô Thế Minh chơi với con, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Tiếng bước chân vang lên, một quản sự Ngô gia xuất hiện ở cửa đình viện.
Nhìn thấy một nhà ba người hòa thuận vui vẻ này, quản sự dừng bước.
Ngô Thế Minh cũng nhìn thấy quản sự.
Hắn đưa con cho người phụ nữ khỏe mạnh hầu hạ một bên.
“Nàng đưa con về trước.”
Ngô Thế Minh phân phó phu nhân.
“Vâng.”
Ngô phu nhân thu hồi kim chỉ, cùng với người phụ nữ khỏe mạnh rời khỏi đình viện.
Đợi Ngô phu nhân đi rồi, quản sự lúc này mới vội vã đi vào đình viện.
“Tiểu nhân bái kiến lão gia.”
Quản sự khom người hướng Ngô Thế Minh hành lễ.
“Ngươi người bận rộn này, sao hôm nay có rảnh đến phủ ta?”
Ngô Thế Minh nâng chén trà lên, liếc nhìn quản sự Ngô gia này một cái.
Quản sự này là người hầu hạ ở bên cạnh tộc trưởng.
Bây giờ hắn đột nhiên đến, Ngô Thế Minh cũng chưa có gì kinh ngạc.
Bởi vì hắn biết ý đồ đến của đối phương.
“Ngô lão gia, tộc trưởng mời ngài đi từ đường nghị sự.”
Quản sự chưa tiếp lời Ngô Thế Minh, cung kính nói rõ ý đồ đến.
“Ta bây giờ chính là một người rảnh rỗi.” Ngô Thế Minh mở miệng nói: “Ngươi trở về chuyển lời cho tộc trưởng, có chuyện gì bọn họ thương lượng xử lý là được, ta không tiện xen mồm.”
“Ngô lão gia, tộc trưởng nói, cần ta nhất định mời được ngài qua đó.” Quản sự có chút khó xử nói.
“Nếu ta không thể mời ngài đi qua, ta không phải trở về nữa.”
“Ha ha.”
Ngô Thế Minh nghe vậy, cười ha ha.
“Như thế nào, còn muốn ta bao cơm à?”
Ngô Thế Minh khoát tay nói: “Ta bây giờ nghèo lắm, không chiêu đãi nổi ngươi đâu.”
“Ngươi trở về đi.”
Ngô Thế Minh nói một tiếng với bên ngoài: “Tiễn khách!”
Hai gia đinh đứng ở cửa đình viện “Ngô lão gia” cất bước đi tới, nhìn chằm chằm quản sự Ngô gia, sắc mặt không tốt.
“Ngô lão gia, vậy ta cáo từ trước.”
Quản sự Ngô gia thấy không mời nổi Ngô Thế Minh, chỉ có thể cáo từ rời khỏi.
Lúc chạng vạng, Ngô Thế Minh vừa cơm nước xong đang tản bộ, tộc trưởng Ngô gia tự mình đến trang viên của hắn.
Nghe nói tộc trưởng đích thân tới, Ngô Thế Minh cũng không có cách nào chối từ nữa, đành phải bảo người ta mời hắn đến phòng khách.
“Thế Minh à, ngươi bây giờ cao giá quá nha, còn cần ta tự mình đi một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận