Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1042: Niêm phong!

Chương 1042: Niêm phong!
Tào gia bây giờ đã rớt đài.
Thạch Trụ phụng mệnh dẫn người thanh tra nhà cửa tiền tài hàng hóa cùng ruộng đất của Tào gia ở một chỗ thôn này.
“Gâu gâu gâu!”
Bọn Thạch Trụ còn chưa vào thôn, một con chó to đã hướng về phía bọn họ sủa ầm lên.
“Tiếu quan đại nhân, ngươi xem con chó kia trông thật béo nha!”
Một đội quan chỉ vào con chó to sủa gâu gâu, liếm liếm đầu lưỡi mình nói: “Cái này nếu bắt về, nhất định là đồ nhắm rượu hàng đầu.”
Tiếu quan Thạch Trụ nhìn con chó to kia một lần, nhắc nhở: “Làm sao, quy củ trong quân lại quên rồi?”
“Đây là bà con nuôi giữ nhà, ngươi nếu dám bắt đi ăn, cẩn thận đô úy đại nhân cách chức của ngươi!”
Đội quan nghe vậy, lập tức giải thích: “Tiếu quan đại nhân, ta chỉ đùa một chút mà thôi, ngài đừng coi là thật nha.”
“Ta thật không dễ gì lên làm đội quan, nếu là vì ăn một bữa thịt liền đánh mất, vậy thiệt thòi bao nhiêu chứ.”
“Hừ, biết thì tốt.”
Thạch Trụ quay đầu lớn tiếng nhắc nhở đối với hơn một trăm binh sĩ xếp hàng tiến lên phía sau hắn.
“Các huynh đệ, chuẩn bị vào thôn rồi!”
“Đều nghe rõ cho lão tử!”
“Trong thôn trừ đồ của Tào gia, một cành cây ngọn cỏ của người khác đều đừng động vào!”
“Nếu ai muốn nhân cơ hội kiếm tiền tài, ta quen các ngươi, quân pháp nhận không ra các ngươi đâu!”
“Tiếu quan đại nhân, ngươi yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối vâng theo quân lệnh, không để ngài mất mặt!” Một thập trưởng lập tức lớn tiếng mở miệng.
“Đúng thế, quân quy chúng ta đọc thuộc làu làu rồi!”
“...”
Các binh sĩ này dưới trướng Thạch Trụ trừ năm mươi binh sĩ mới lâm thời phân phối tới thuộc về hắn chỉ huy, còn có hơn bảy mươi người đều là huynh đệ cũ lúc trước làm sơn tặc.
“Đừng con mẹ nó cợt nhả, đều nghiêm túc một chút cho ta!”
Thạch Trụ nhìn các lão binh cười cợt trả lời, cau mày nói: “Tập trung tinh thần, để phụ lão hương thân nơi này kiến thức một chút bộ dáng Tuần Phòng quân chúng ta, đừng để Tuần Phòng quân chúng ta mất mặt!”
“Vâng!”
Thạch Trụ sau khi sửa sang lại đơn giản một phen đội ngũ, lúc này mới dẫn theo người cất bước chỉnh tề tiến vào trong thôn.
Thôn trang đại đa số đều là nhà cỏ tranh thấp bé, chỉ có mấy hộ gia đình là nhà gạch ngói.
Ở phương bắc thôn trang dựng sừng sững một tòa nhà lớn, đây là một trong những sản nghiệp của Tào gia.
Ngày thường là một thân thích của phó tướng Tả Kỵ quân Tào Vinh ở nơi này, hắn phụ trách quản lý hộ làm ruộng, thu lương tiền.
Bọn Thạch Trụ bước qua con đường bùn đất gồ ghề, đến trước tòa nhà của Tào gia.
Chỉ thấy trước tòa nhà Tào gia đã tụ tập không ít hộ làm ruộng trong thôn, nam nữ già trẻ đều có.
Nhìn thấy Thạch Trụ dẫn theo một đội binh sĩ tới đây, các hộ làm ruộng này vội vàng tránh xa xa, đối với Tuần Phòng quân bọn họ vừa e ngại vừa tò mò.
“Ai u, người Tào gia này thế mà còn chưa chạy?”
Đội quan nhìn mấy người bộ dáng gia đinh đứng trước cổng Tào gia, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiết Độ phủ hạ lệnh Trần Châu Trấn Thủ sứ Trương Đại Lang bắt đám người phó tướng Tả Kỵ quân Tào Vinh, Giang Nghị, Diêu Quân, tin tức sớm đã truyền ra.
Tào gia, Giang gia cùng Diêu gia rớt đài, đây là chuyện mọi người đều biết.
Người của những gia tộc này cùng với gia tộc và thế lực dựa vào bọn họ, bây giờ hoặc chạy, hoặc trốn, có thể nói là cây đổ bầy khỉ tan.
Nhưng bây giờ bọn họ đến một chỗ tòa nhà Tào gia này thế mà còn có người canh gác, điều này làm người ta rất bất ngờ.
“Người đâu, niêm phong tòa nhà, kiểm kê tiền tài hàng hóa, đám người Tào gia bắt hết trở về phân biệt thẩm vấn!”
Tiếu quan Thạch Trụ sau khi thu hồi mình ánh mắt, hạ đạt mệnh lệnh phong tỏa điều tra một chỗ nhà họ Tào này.
“Vâng!”
Hai đội quan lập tức nhận lệnh, binh sĩ Tuần Phòng quân khí thế hùng hổ muốn đi lên bậc thang bắt người niêm phong tòa nhà.
“Làm gì, làm gì!”
Nhìn thấy Tuần Phòng quân muốn lên trước, người bộ dáng gia đinh canh giữ ở cổng nhà họ Tào cau mày mở miệng.
“Các ngươi mắt mù à, không thấy nơi này dán giấy niêm phong à?”
Một người bộ dáng gia đinh chỉ chỉ giấy niêm phong dán trên cổng, vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo.
Các binh sĩ Tuần Phòng quân dừng bước, nhìn nhau.
Tiếu quan Thạch Trụ cất bước tiến lên, lúc này mới phát hiện trên cổng dán một tờ giấy giấy trắng mực đen.
“Bên trên đó viết gì thế?”
“Các ngươi nhận biết không?”
Thạch Trụ quay đầu hỏi hai đội quan dưới trướng mình.
Hai đội quan ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu.
“Tiếu quan đại nhân, chúng ta không biết chữ.”
“Các ngươi có ai biết chữ không?” Thạch Trụ hướng ánh mắt về phía các binh sĩ dưới trướng.
Binh sĩ Tuần Phòng quân đều lắc đầu.
Bọn họ trước khi tòng quân hoặc là sơn tặc, hoặc là lưu dân, ăn cơm no cũng khó, nào có cơ hội biết chữ nghĩa chứ.
Thạch Trụ tò mò hỏi mấy người bộ dáng gia đinh kia: “Các ngươi là ai, giấy niêm phong kia là chuyện gì, viết gì?”
“Ha.”
Đầu lĩnh nhân cười lạnh một tiếng nói: “Ta nói thật cho ngươi biết, lão tử là người của Tứ Phương các!”
“Giấy niêm phong kia là Tứ Phương các chúng ta dán, viết là Tứ Phương các điều tra niêm phong!”
Thạch Trụ đánh giá cao thấp vài lần mấy tên hán tử Tứ Phương các bộ dáng gia đinh này, lập tức làm rõ tình huống.
Hóa ra là người Tứ Phương các giành trước một bước niêm phong một chỗ gia sản này của Tào gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận