Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 568: Phê trang bị (2)

Chương 568: Phê trang bị (2)
“Ngươi làm cho tốt, về sau gặp được chuyện gì khó giải quyết, trực tiếp tới tìm ta.”
Diệp Hạo thu bạc, tâm tình cũng không tệ, lập tức hứa hẹn với Trương Vân Xuyên.
“Diệp đại ca, có một việc, ta phải nói cho ngươi một chút.”
Trương Vân Xuyên sau khi do dự hai giây, mang chuyện Chu Nghiêu bắt muối tư của bọn họ nói một lần.
Dù sao Chu Nghiêu làm việc, trong lòng hắn vẫn là rất khó chịu.
Cộng thêm lúc trước hai thành, một mình Chu Nghiêu gã đã muốn bốn thành lợi nhuận, hắn uống gió tây bắc à?
Cho nên hắn hy vọng Diệp Hạo đi tạo áp lực.
Tiên lễ hậu binh thôi.
Nếu Diệp Hạo gõ không có tác dụng, Chu Nghiêu còn muốn làm chuyện này, vậy đừng trách hắn ra tay chém người!
“Chó chết, Chu Nghiêu hắn sao có thể làm như vậy chứ.”
“Ngươi yên tâm, quay đầu ta thu thập hắn!”
“Khiến hắn không chỉ có ăn vào miệng rồi phải nhổ ra, còn phải nhận lỗi với ngươi.”
Lão cha của Chu Nghiêu chỉ là một đồng tri của Lâm Xuyên phủ mà thôi.
Chu Nghiêu đi theo hắn lăn lộn, cho nên Diệp Hạo cảm thấy hắn đánh tiếng, Chu Nghiêu không dám làm bừa ở trên chuyện này.
“Vậy đa tạ Diệp đại ca rồi.”
“Nhưng dưới trướng hắn cũng nuôi không ít người, về sau mỗi tháng cho hắn thêm một hai ngàn lượng bạc, đừng để hắn khó xử.”
“Được.”
Trương Vân Xuyên gật đầu.
“Đúng rồi, Diệp đại ca, còn có một chuyện.”
Trương Vân Xuyên thừa dịp Diệp Hạo vui vẻ, rèn sắt khi còn nóng nói: “Chúng ta trước đó không phải đánh một trận với sơn tặc sao, áo giáp binh khí đều tổn thất không ít.”
Trương Vân Xuyên chà chà tay nói: “Diệp đại ca, ngươi xem có thể chỉnh đốn bổ sung cho Trấn Sơn doanh chúng ta một lô áo giáp binh khí hay không?”
“Các ngươi không phải từ trong tay sơn tặc thu được không ít sao?” Diệp Hạo nói ngay: “Tạm thời dùng tạm hẳn là có thể chứ?”
“Trong tay sơn tặc đều là một ít đồ ve chai, rất nhiều binh khí đều là loang lổ vết gỉ căn bản không thể dùng, đừng nói là đâm người, chỉ sợ giết gà cũng giết không chết.”
“Diệp đại ca, Trấn Sơn doanh chúng ta là đi theo ngài lăn lộn, ngươi nói không có binh khí cùng áo giáp tốt, cái này cũng làm ngài mất mặt đúng không?”
Diệp Hạo nghe vậy, cũng gật gật đầu.
Trấn Sơn doanh này chính là vương bài dưới trướng mìnhnày nếu trong tay không có binh khí tiện tay, thật là ảnh hưởng hình tượng, ảnh hưởng sức chiến đấu.
“Giấy và bút mực hầu hạ!”
Diệp Hạo lập tức phân phó một thân vệ đứng bên ngoài.
Thân vệ vội vàng chuẩn bị giấy và bút mực.
Diệp Hạo trước mặt Trương Vân Xuyên, viết một phần thủ lệnh, sau đó đóng lên đại ấn của mình.
“Năm trăm bộ áo giáp, một ngàn thanh trường đao, hai ngàn cây trường mâu, một trăm trường cung, năm mươi nỏ cầm tay, hai mươi con ngựa chiến...”
Diệp Hạo đưa thủ lệnh cho Trương Vân Xuyên nói: “Các ngươi tạm thời đi Quân Nhu doanh bên kia lĩnh mấy thứ này dùng tạm trước.”
“Đợi về sau đánh thắng trận, ta sẽ tìm cơ hội bảo bọn họ chỉnh đốn bổ sung một lô cho Trấn Sơn doanh các ngươi.”
Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Trương Vân Xuyên nói: “Ngươi cũng đừng chê ít, cơm này phải ăn từng miếng, một lần này đòi quá nhiều, Quân Nhu doanh khẳng định sẽ không cho.”
“Hơn nữa doanh khác biết, vậy khẳng định có ý kiến đối với chúng ta, chúng ta sẽ vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán.”
“Một lần sau đánh trận, người ta nói không chừng sẽ không hỗ trợ, còn có thể xem trò cười của chúng ta.”
“Chúng ta mỗi một lần đòi ít một chút, Quân Nhu doanh như thế nào cũng phải ý tứ một chút, sẽ không làm chúng ta mặt mũi.”
“Ta nghe Diệp đại ca hết!”
Trương Vân Xuyên cũng không ngờ Diệp Hạo dễ nói chuyện như vậy, trực tiếp vung tay một cái, phê nhiều thứ tốt như vậy.
Hôm nay Đông Nam nghĩa quân đang thiếu trang bị tiêu chuẩn đây, hắn hôm nay có nhiều binh khí áo giáp mới như vậy, vừa lúc có thể đổi một lô binh khí “tổn hại” đưa đi cho bọn họ bên kia.

“Giá!”
“Giá!”
Trên đường cái bốc lên khói bụi đầy trời, mấy chục thân vệ kỵ binh vây quanh tham tướng Diệp Hạo, giáo úy Trương Vân Xuyên, giáo úy Thái Quý đi về phía Bồ Sơn trấn.
Lúc buổi trưa, bọn họ đến Bồ Sơn trấn.
Đông Nam Tiết Độ phủ Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân từ Lâm Xuyên phủ chuẩn bị quay về Ninh Dương phủ, phải đi qua Tứ Thủy huyện Bồ Sơn trấn.
Hắn cố ý triệu tham tướng Diệp Hạo, giáo úy Trương Vân Xuyên cùng giáo úy Thái Quý gặp, có chuyện quan trọng bố trí.
“Hí hí hí!”
Bọn Trương Vân Xuyên ở trước khách sạn Bích An của Bồ Sơn trấn ghìm ngựa, lập tức có điếm tiểu nhị tiến lên.
“Dùng thức ăn ngựa loại tốt.”
Tham tướng Diệp Hạo ném dây cương ngựa cho tiểu nhị, phan phó một câu.
“Vâng, quân gia.”
Tiểu nhị vội vàng gọi đồng bạn dẫn ngựa đến chuồng phía sau cho ăn chăm sóc.
Trương Vân Xuyên đánh giá chung quanh một phen, nhìn thấy một ít quân sĩ mặc áo giáp đứng ở cửa khách sạn Bình An, nhắm chừng là thân vệ của Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân.
Hắn bất động thanh sắc sửa sang lại một phen râu giả mình dán, tránh cho không cẩn thận rơi ra, lộ ra chân dung của bản thân.
“Trương huynh đệ, Thái huynh đệ, chúng ta đi vào.”
Tham tướng Diệp Hạo gọi bọn Trương Vân Xuyên, Thái Quý đi vào bái kiến Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân.
“Các ngươi tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi, đừng chạy xa.”
Trương Vân Xuyên phân phó đối với thân vệ đội quan Tào Thuận của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận