Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 286: Trả giá của kiêu ngạo (2)

Chương 286: Trả giá của kiêu ngạo (2)
“Ngươi nói ngươi đây là tội gì chứ.”
Vương Lăng Vân cũng đội khăn trùm đầu màu đen đi tới trước mặt Lâm Bằng hấp hối, nâng cằm gã lên.
“Ngươi ở yên Giang Châu đợi là được, cần gì phải tới xen vào chuyện của Ngọa Ngưu sơn chúng ta?”
Vương Lăng Vân nói: “Chuyện của Ngọa Ngưu sơn này là ngươi có thể xen vào sao?”
Lâm Bằng sau khi nghe xong Vương Lăng Vân nói, nhất thời đã có phán đoán đối với thân phận bọn họ.
“Ta chỉ là qua đây đi dạo một chút, không muốn xen vào chuyện này.” Lâm Bằng vẻ mặt đầy sợ hãi nói.
“Ngươi không đi dạo nơi khác, đến Ngọa Ngưu sơn làm gì?”
“Ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngốc?” Vương Lăng Vân nói: “Ta nói cho ngươi, Ngọa Ngưu sơn nước rất sâu.”
“Các ngươi ở Giang Châu có thể một tay che trời, nhưng đến Ngọa Ngưu sơn chúng ta, vậy đều không hữu dụng, ngươi hiểu không?” Vương Lăng Vân vỗ vỗ khuôn mặt sưng đỏ của Lâm Bằng.
“Ta, ta không muốn đối nghịch với Hàn gia các ngươi.”
Lâm Bằng nói: “Đó đều là mấy người bọn Diệp Hạo muốn tới đây làm chút chuyện, ta ở lại Giang Châu không có việc gì, cho nên mới theo tới đây...”
“Bốp!”
Vương Lăng Vân tát một cái lên mặt Lâm Bằng: “Cũng lúc này rồi, còn ở chỗ này toàn nói hươu nói vượn à?”
“Muốn ta cho ngươi giãn gân cốt chút nữa hay không? ?”
Lâm Bằng cũng sắp khóc rồi: “Ta nói là thật, Hàn gia các ngươi sao lại không tin chứ.”
“Hơn nữa, ta cùng lão Ngô gia quan hệ không tệ, các ngươi là người của Ngô gia, ta không muốn đối đầu với các ngươi.”
“Ta thật sự chỉ là tới đây đi dạo một chút, góp cái náo nhiệt mà thôi “
Vương Lăng Vân túm tóc Lâm Bằng nói: “Vậy được, vậy ngươi nói một chút, bọn họ muốn xen vào chuyện cua Ngọa Ngưu sơn chúng ta như thế nào.”
“Ngươi nếu nói sai một chữ, sang năm cha ngươi nhắm chừng phải viếng mộ cho ngươi.”
“Ta nói, ta nói.”
Lâm Bằng cảm giác da đầu cũng phải bị rút ra rồi, đau tới mức nước mắt cũng chảy ra.
Đại Hùng cho Lâm Bằng một trận đòn hiểm.
Đối mặt câu hỏi của Vương Lăng Vân, vị nhị công tử đã bị đánh phục này không dám có chút nào giấu diếm.
Hắn mang tiền căn hậu quả bọn họ lần này đến địa khu Ngọa Ngưu sơn, như đổ đậu phun hết ra.
Một lần này trên thực tế bọn Diệp Hạo đến địa khu Ngọa Ngưu sơn, quả thật là có mục đích.
Bọn họ muốn từ trong miệng Hàn gia chia một chén canh, để hướng trưởng bối bọn họ chứng minh năng lực của mình.
Bọn họ cũng lớn rồi không nhỏ nữa, khát vọng đại triển quyền cước, làm ra một phen sự nghiệp.
Vốn đám Diệp Hạo không muốn kéo Lâm Bằng nhập bọn.
Bọn họ tuy từ nhỏ đã quen biết, nhưng bọn họ đám thiếu gia hào môn quý trụ này cũng có nhóm nhỏ thuộc về mình, đám Diệp Hạo cùng Lâm Bằng cũng không phải cùng một nhóm.
Lâm Bằng sau khi biết được chuyện của đám Diệp Hạo, cứng rắn chui vào.
Hắn là người trưởng sử phủ, ai cũng không dám đắc tội hắn, cho nên hắn liền đi theo đến đây.
Hắn gia nhập cũng không phải có mục đích khác, chỉ là muốn đi cùng.
Thời điểm mấu chốt ra mặt thay Ngô gia cùng Hàn gia, phá hỏng việc bọn Diệp Hạo tính toán.
Nhưng ai biết, xuất quân chưa thành đã chết trước.
Chuyện này còn chưa có manh mối gì đâu, hắn hồ đồ rơi vào trong tay đám sơn tặc tựa như dưới trướng Hàn gia này.
Khi Vương Lăng Vân thẩm vấn Lâm Bằng, một huynh đệ che mặt từ bên ngoài đi vào.
“Ngươi ở chỗ này đợi trước đi.”
Vương Lăng Vân nhìn thấy huynh đệ đứng ở cửa, vỗ vỗ khuôn mặt Lâm Bằng nói: “Ta cần đi xác minh một phen.”
“Ngươi phàm là có nửa câu nói dối, cha ngươi đời này cũng đừng nghĩ gặp được ngươi nữa.”
Lâm Bằng bị dọa cả người phát run, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Nhưng Vương Lăng Vân lại không bận tâm tới hắn, cùng Đại Hùng rời khỏi tầng hầm ngầm tối tăm ẩm ướt này.
“Có chuyện gì?”
Sau khi ra khỏi tầng hầm ngầm, Vương Lăng Vân lúc này mới tháo khăn trùm đầu màu đen, hỏi huynh đệ vội vã đến kia.
“Triệu gia đã xảy ra chuyện.”
Huynh đệ đó mở miệng nói: “Một đám người dưới trướng Hàn gia đánh bất ngờ Triệu gia tập, bắt Triệu Trường Đức đi rồi.”
“Mới vừa rồi Hàn gia bên kia đưa tới một bàn tay của Triệu Trường Đức.”
“Bọn họ nói nếu muốn Triệu Trường Đức sống, thì bảo chúng ta đừng lén lút trốn trong bóng tối nữa, bảo chúng ta đi nói chuyện với bọn họ.”
Vương Lăng Vân sau khi nghe xong huynh đệ này bẩm báo, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm.
“Không phải phái người ở Triệu phủ sao?”
“Bọn họ sao không ngăn cản người Hàn gia một phen?”
Triệu Trường Đức hôm nay là người đại diện bọn họ nâng đỡ lên, bọn họ cũng phái không ít huynh đệ ở phủ Triệu gia.
Huynh đệ đó giải thích: “Huynh đệ của chúng ta đều là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vẫn luôn tránh ở trong mấy nhà nông chung quanh Triệu gia.”
“Một lần này người Hàn gia đến quá đột ngột, hơn nữa đều là người cưỡi ngựa, người của chúng ta bị đánh một cái không kịp trở tay.”
“Khi các huynh đệ từ tầng hầm ngầm lấy ra binh khí lao ra, đối phương đã bắt lấy Triệu Trường Đức chạy rồi.”
Vương Lăng Vân nghe xong huynh đệ này giải thích, không tiếp tục nổi giận.
Rất hiển nhiên, một lần này đối phương là có chuẩn bị mà đến.
Hơn nữa mục đích bọn hắn bắt Triệu Trường Đức, chính là muốn bức ra bọn họ phía sau màn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận