Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2149: Nhà không còn (2)

Chương 2149: Nhà không còn (2)Chương 2149: Nhà không còn (2)
“Mẹ ta khẳng định không có việc gì.”
“Mẹ ta khẳng định sẽ không gặp chuyện”
Trong miệng lão Vương lầm bẩm, nhưng vẻ mặt lại đặc biệt hoảng hốt.
Bọn họ rời nhà đã một năm có thừa.
Bây giờ trải qua vô số vất vả về tới nhà.
Người thân lại một người cũng không thấy bóng dáng. Điều này làm tâm tình lão Vương cùng Lý Chấn Bắc đều đặc biệt nặng nề. “Bên kia có ánh nến”
“Đó là nhà lão Khoan thúc.” Lý Chấn Bắc cùng lão Vương sau khi đi ra khỏi sân, nhìn thấy căn nhà cách đó không xa có người.
Bọn họ nhận ra chủ nhân căn nhà này, đó là nhà một vị trưởng bối trong thôn bọn họ.
Hai người giờ phút này cũng bất chấp che giấu thân hình, sải bước đi về phía nhà lão Khoan thúc.
Bọn họ ngựa quen đường cũ trèo vào sân, xuyên qua đèn dầu thông trong phòng lộ ra, thấy được lão Khoan thúc quen thuộc.
“Đốc đốc đốc”
Bọn họ gõ vang cửa.
Lão Khoan thúc đang ở trong phòng sau khi nghe được động tĩnh, nhìn về phía cửa.
Đêm hôm thế này, ai gõ cửa?
Lão Khoan thúc đứng lên hỏi: “Ai thế?”
“Lão Khoan thúc, là cháu, tiểu Bắc” Lão Khoan thúc nghe được thanh âm quen thuộc ngoài cửa, hơi ngẩn ra.
“Lão Khoan thúc, cháu là tiểu Bắc đây, thúc mở cửa đi.”
Ở sau khi nghe ra thanh âm quen thuộc ngoài cửa chính là Lý Chấn Bắc tòng quân, lão Khoan thúc vội sải bước đi mở cửa.
Nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đứng ở cửa, lão Khoan thúc quả thực không dám tin vào đôi mắt của mình. Vốn cho rằng hai hậu sinh này đã chết ở trên chiến trường.
Không ngờ bọn họ thế mà còn sống trở lại.
“Tiểu Bắc, tiểu Vương!” “Mau vào nhà!”
Lão Khoan thúc vội mời Lý Chấn Bắc cùng lão Vương đến trong nhà mình.
“Các ngươi đi một lần chính là hơn một năm, ta còn tưởng răng các ngươi không về được nữa”
Lão Khoan thúc sau khi kéo bọn Lý Chấn Bắc ngồi xuống, Lại đứng dậy rót cho mỗi người bọn họ một bát nước mát.
“Lão Khoan thúc, chúng cháu có thể trở về cũng là may mắn”
Lý Chấn Bắc sau khi nói vài câu đơn giản với lão Khoan thúc, hắn liền sốt ruột không chờ được hỏi: “Lão Khoan thúc, vừa rồi cháu về nhà một chuyển, nhìn thấy trong nhà không có ai.” “Thúc có biết mọi người trong nhà cháu đi nơi nào không?”
Lý Chấn Bắc nhìn chằm chằm lão Khoan thúc, vẻ mặt rất khẩn trương.
Lão Vương cũng có chút khẩn trương hỏi: “Lão Khoan thúc, trong nhà cháu giống như từng bị cướp, mẹ cháu cũng không ở nhà, bà ấy, bà ấy đi đâu rồi?”
Lão Khoan thúc nhìn hai hậu sinh trẻ tuổi này, quay mặt qua chỗ khác, trong hốc mắt trào ra nước mất.
Thấy một màn như vậy, Lý Chấn Bắc cùng lão Vương đều dự cảm được không ổn. %À ïỊ?
“Nghiệp chướng mà” Lão Khoan thúc thở dài một hơi nặng nề.
“Các ngươi nếu lúc ấy ở nhà thì tốt rối.”
Lý Chấn Bắc cùng lão Vương nhìn nhau một cái, trong lòng càng thêm vội vàng. “Lão Khoan thúc, bọn họ rốt cuộc thế nào?”
Lão Khoan thúc lau nước mắt của mình, nói: “Tiểu Bắc, vợ con của ngươi cũng mất rồi.”
“Tiểu Vương, mẹ ngươi cũng mất rồi.” Ông!
Lý Chấn Bắc cùng lão Vương tựa như sét đánh, đầu óc vang “Ong” một cái, sắc mặt trở nên trăng bệch.
“Không còn, sao có thể không còn chứ.”
Lão Vương bắt lấy cánh tay lão Khoan thúc, không muốn tin tưởng sự thực này.
“Mẹ cháu không bệnh không đau, thân thể bà ấy vẫn Luôn rất khỏe mạnh...”
Lão Khoan thúc vẻ mặt đau thương nói: “Lúc có nạn Tam Hương giáo, chúng ta đều muốn ra ngoài trốn một thời gian, mẹ ngươi tiếc đồ đạc trong nhà, muốn canh giữ không muốn ra ngoài trốn.” “Bà ấy nói bà ấy một bà già, người Tam Hương giáo cũng sẽ không làm gì bà ấy” “Nhưng sau khi người Tam Hương giáo đi rồi, lúc chúng ta trở về, mẹ ngươi đã bị giết, trong nhà các ngươi cũng bị cướp sạch”
Lão Khoan thúc nói với lão Vương: “Mẹ ngươi vẫn là ta cùng vài người trong thôn nâng ổi an táng, chôn ở cạnh cây hòe già phía sau thôn” “Lão Khoan thúc không có bản lãnh, ngay cả một cái quan tài cũng chưa mua được cho mẹ ngươi, chỉ có thể dùng chiếu bọc lại loln1914 1779
“Mẹt!”
Lão Vương sau khi nghe được tình hình cái chết của mẹ mình, mũi lập tức cay cay, một người đàn ông cứ thế khóc rống lên.
“Vậy... Vậy vợ trong nhà cháu thì sao, con châu thì sao?” Lý Chấn Bắc thanh âm run run hỏi: “Bọn họ, bọn họ cũng là bị người Tam Hương giáo giết sao?”
Lão Khoan thúc nhìn Lý Chấn Bắc một cái, lại thổ dài một hơi nặng nề.
“Vợ cùng con trong nhà ngươi, là về sau sau khi Đãng Khẩu quân đến đây, một tên quan của Đãng Khẩu quân nhìn trúng vợ nhà ngươi, muốn bắt đi làm thiếp”
“Vợ ngươi không theo, chọc giận tên quan Đãng Khấu quân đó, tên quan đó giết con ngươi, sau đó muốn cưỡng ép bắt nàng ấy đi” “Nàng ấy là đập đầu chết tươi ở trên cột...”
Lão Khoan thúc kéo tay Lý Chấn Bắc nói: “Lão Khoan thúc xin lỗi ngươi, trong tay đám binh sĩ đó có đao, chúng ta không cứu vợ ngươi...”
Trong lòng Lý Chấn Bắc bốc lên lửa giận.
Hắn nghĩ đến nữ nhân của mình lúc ấy phải tuyệt vọng bao nhiêu!
Con bị Đãng Khấu quân giết, nàng còn bị cưỡng ép bắt đi, nàng phải bất lực cð nào. Mình thực có lỗi với hai mẹ con bọn họi “Rầm!”
Lý Chấn Bắc phẫn nộ nên một cú đâm ở trên bàn, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên văn vẹo hăn đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận