Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1015: Thất bại! (2)

Chương 1015: Thất bại! (2)
Hắn lấy giọng điệu mệnh lệnh nói với người trẻ tuổi: “Vương gia bên kia nếu trách tội, một mình ta gánh chịu!”
“Được rồi.”
Người trung niên làm đầu mục, hắn đã phân phó phải rút lui, người trẻ tuổi tuy cảm thấy tựa như có chút chuyện bé xé ra to, nhưng đã là cấp trên phân phó, hắn vẫn kiên quyết chấp hành.
Người trẻ tuổi mang theo lưới đánh cá cùng sọt trúc ra khỏi cửa, đi thẳng đến một ngõ khác.
Mấy năm nay Phục Châu Ninh Vương thẩm thấu xếp vào không ít cơ sở ngầm mật thám ở Đông Nam Tiết Độ phủ.
Một lần này bọn họ xen vào sự kiện đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên ám sát Giang Vạn Thành.
Hôm nay việc thất bại, vì tránh gặp trả thù, dẫn tới liên lụy quá lớn.
Người phụ trách của Ninh Vương ở Giang Châu quyết định thí xe giữ tướng.
Người ba năm gần đây xếp vào toàn bộ rút lui ra ngoài.
Thứ nhất có thể bảo tồn một bộ phận sinh lực, về sau ngóc đầu trở lại.
Thứ hai phòng ngừa đến lúc đó bị người ta lần theo nguồn gốc, dẫn tới mạng lưới tình báo của bọn họ gặp đả kích mang tính hủy diệt.
Người trung niên ở sau khi băng bó đơn giản một phen, lập tức đẩy cửa ra, chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng hắn mới ra khỏi cửa đi vài bước, liền nhìn thấy mấy người áo đen xuất hiện ở đầu ngõ.
Sau khi thấy một màn này, trong lòng hắn lộp bộp một cái.
“Hắn là đầu lĩnh của Phục Châu bên kia!”
“Bắt sống!”
Thấy người trung niên xoay người muốn chạy trốn, người áo đen ùa lên, muốn bắt sống.
Người trung niên khập khiễng dọc theo ngõ bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh hắn đã bị chặn lại.
“Bó tay chịu trói đi, ngươi không chạy được nữa.”
Nhìn người trung niên toàn thân đầy máu tươi, thở hổn hển, người áo đen vẻ mặt lạnh lùng.
“Ha ha.”
Người trung niên nhìn người áo đen hướng về hắn chậm rãi tới gần, đột nhiên từ cổ tay áo chấn động rớt xuống một cây dao găm.
“Phập!”
Người trung niên ở lúc người áo đen chưa phản ứng lại, trực tiếp dứt khoát quyết đoán cứa cổ mình.
Khi đám người áo đen chạy đến trước mặt, người trung niên đã ngã xuống đất.
Hắn vẻ mặt an tường nhìn đám người áo đen buồn bực kia, chậm rãi nhắm lại đôi mắt của mình.
Không bao lâu, các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn biết tin tức người trung niên này tự sát.
“Cũng coi như một hán tử!”
Các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn cảm khái một câu, sau đó phân phó: “Trực tiếp thu lưới đi! Có thể bắt bao nhiêu tính bấy nhiêu!”
“Vâng!”
Có người nhận lệnh mà đi.
Tứ Phương các bọn họ nắm giữ không ít tình báo cơ sở ngầm cùng mật thám Phục Châu Ninh Vương xếp tới đây.
Bọn họ luôn giữ mà không phát, chính là vì muốn lần theo nguồn gốc, một lưới bắt hết đối phương.
Nhưng bây giờ đối phương đã bị chấn động, bọn họ nếu còn không ra tay, vậy đối phương thật sự chạy hết.
Trong thành Giang Châu xác nằm khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Chiến đấu trong thành đã kết thúc, rất nhiều binh sĩ Giang Châu Trấn Thủ phủ vào thành.
Binh sĩ thủ vệ trấn giữ ở các nơi đầu phố, trong thành vẫn như cũ một mảng lộn xộn.
Binh sĩ thủ vệ đang ở xung quanh lùng bắt phản quân, đệ tử bang phái cùng với nhân sĩ gia tộc tham dự phạm thượng làm loạn.
Chỉ nghe tiếng hò hét tức giận không ngừng nghỉ, rất nhiều binh sĩ thủ vệ đang điều động.
Từng đám phản quân, đệ tử bang phái cùng nhân sĩ gia tộc khả nghi tham dự làm loạn không ngừng bị bắt đi.
Những người này không còn uy phong đêm hôm qua, giờ phút này đối mặt quân đội thủ vệ mặc áo giáp, cầm binh khí, hoảng sợ bất an, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Trong thành tiếng kêu thảm thiết vang lên lúc trầm lúc bổng, dân chúng tránh né ở trong nhà nghe mà kinh hãi.
Trong một chỗ rừng ngoài thành Giang Châu, mấy trăm binh sĩ giáp đen đang nghỉ ngơi.
“Lão Vương, tối hôm qua ngươi chém mấy cái đầu?”
Có binh sĩ giáp đen lau máu tươi cùng thịt nát dính trên người mình, hỏi đồng bạn của mình.
Lão Vương nghe, từ trong túi áo lấy ra vài cái tai để đếm, nói: “Năm!”
“Ngươi chém mấy tên?” Lão Vương hỏi lại binh sĩ giáp đen kia.
“Ta mới chém ba tên.”
Binh sĩ giáp đen đó cười hề hề, đè thấp giọng nói: “Nhưng ta từ trên thân Chu đại nhân chết đi kia vơ vét được không ít thứ tốt.”
“Thứ tốt gì, ta xem một chút?” Lão Vương dâng lên hứng thú.
“Vậy ngươi nói trước ngươi kiếm được thứ gì tốt.” Binh sĩ giáp đen cố tình lấp lửng, hỏi ngược lại một câu.
Lão Vương nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Ta kiếm được hai cái nhẫn vàng, một trăm lượng ngân phiếu.”
“Ngươi con mẹ nó được nha, thế mà kiếm nhiều như vậy.”
Lão Vương thúc giục: “Ngươi đừng chỉ nói ta, ngươi kiếm được thứ gì tốt?”
Binh sĩ giáp đen vui vẻ nói: “Ta ở trong rương trong căn phòng đó thuận tay bốc mấy nắm vàng lá, còn kiếm được một viên dạ minh châu cùng mấy cây trâm bạc.”
“Vậy ngươi cũng phát tài rồi!” Lão Vương ném tới ánh mắt hâm mộ.
Bọn họ là người của Tứ Phương các, luôn không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Một lần này bí mật tham dự đánh giết đại nhân vật của đại gia tộc trong thành Giang Châu.
Bọn họ ở lúc hành động, cũng thuận tay dắt dê, bí mật kiếm được không ít thứ tốt, xem như phát tài một khoản nho nhỏ.
“Cộp cộp cộp!”
Khi các binh sĩ giáp đen tụ tập lại một chỗ chia sẻ chiến lợi phẩm của mình, mấy quan quân sải bước đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận