Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2003: Tự thân ra mặt!

Chương 2003: Tự thân ra mặt!Chương 2003: Tự thân ra mặt!
Tiếu quan áp sát lên, trường đao cắt qua cổ sơn tặc, một dòng máu tươi bắn ra, đầu sơn tặc vẹo đi, bị giết chết ngay tại chỗ.
“Cùng nhau vây lên, giết hắn!”
Mấy sơn tặc từ trong ngõ nhỏ lao ra thấy tiếu quan này thế mà hung mãnh như vậy, lập tức vung trường đao muốn lấy nhiều bắt nạt ít. Tiếu quan này hướng về chung quanh nhanh chóng nhìn quét vài lần, mắt thấy người mình bên này đã chết đầy đất, đã không còn trợ thủ. Đối mặt mấy tên sơn tặc lao tới, hắn không ham chiến, nhấc chân liền chui vào sân một nhà nông.
Mấy tên sơn tặc hô to gọi nhỏ đuổi theo vào.
“Phốc!”
Hai tên sơn tặc xông lên phía trước vừa mới vào sân, đã bị tiếu quan này ngáng chân, thân thể bọn họ mất đi cân bằng, trực tiếp ngã cắm về phía trước xuống đất.
Người phía sau lao quá nhanh, khi phát hiện không thích hợp đã không thu được chân.
“Phập!”
“AI”
Chỉ thấy ánh đao hiện lên, hai tên sơn tặc theo sát sau đó bị tiếu quan này dứt khoát lưu Lloát đâm ngã xuống đất.
“Kengt”
“AI”
Tiếu quan này không chỉ ra tay xảo quyệt tàn nhân, hơn nữa tương đối linh hoạt. Đám sơn tặc này tuy người đông thế mạnh, nhưng lại đại khai đại hợp, động thủ không có bất cứ kỹ xảo nào đáng nói.
Chỉ một lát sau, vài tên sơn tặc này đã bị đánh ngã toàn bộ ở trong sân.
Tiếu quan này sau khi hướng bên ngoài sân nhìn một lần, lúc này mới cầm trường đao nhỏ máu, hướng về chỗ sân Giang Vĩnh Tuyết lâm thời ẩn thân chạy đổi.
Khi tiếu quan này đến, đám người Tô Ngang đã lui giữ đến nơi này, nơi này tụ tập mấy chục người.
“Mấy vị đại nhân, sơn tặc đã giết vào thôn, người của chúng ta đều bị đánh tan rồi”
Tiếu quan này nói với đám người Tô Ngang: “Nơi này đã không thủ được, ta cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
Tô Ngang nhìn các xe ngựa đỗ ở cửa kia, hỏi: “Mấy thứ này làm sao bây giờ?”
Những thứ này đều là vàng bạc châu báu cùng với đồ cổ tranh chữ đồ hồi môn của Giang Vĩnh Tuyết.
Bọn họ bây giờ trái lại có thể chạy, nhưng mấy thứ này nếu rơi vào trong tay tặc nhân, bọn họ không dễ ăn nói.
Tiếu quan này sốt ruột nói: “Đại nhân, bây giờ giữ mạng trước quan trọng hơn!” “Mấy thứ này cho dù bị sơn tặc cướp đi, đến lúc đó cũng có thể cướp về, nhưng nếu mạng không còn, vậy cái gì cũng không còn nữa.”
Tô Ngang sau khi nhìn một lần đám người Giang Vĩnh Tuyết khuôn mặt trắng bệch trong sân, do dự vài giây, rồi gật gật đầu.
“Vậy được, nhanh chóng bảo vệ tứ tiểu thư rời khỏi nơi này trước!” “RÕI”
Tiếu quan liền nói ngay: “Các ngươi đi theo ta, bên trái thôn có một chỗ hổng, chúng ta đi từ bên kia!” Các binh sĩ cầm trường đao cùng tấm khiên, che chở đoàn người Giang Vĩnh Tuyết vội vã hướng về chỗ hổng bên trái thôn chạy.
Các nha hoàn, nô bộc ởi theo đội giờ phút này đã không có ai quản bọn họ. Bọn họ ai cũng toàn thân phát run, nghiêng ngả lảo đảo theo ở phía sau. Một lát sau, bọn họ liền chạm mặt với sơn tặc thẩm thấu vào thôn.
“Các huynh đệ, theo ta lên!” Tiếu quan này sau khi nhìn một lần hơn hai mươi sơn tặc đến trước mặt, cầm tấm khiên liền đi trước làm øương xông lên.
“Lên, các ngươi đều đi Lên!” Đô úy thấy thể, gọi binh sĩ khác cũng lên hỗ trợ.
Khi đám người Giang Vĩnh Tuyết trong thôn tình huống vạn phần nguy hiểm. Ở trong một mảng rừng bên trái thôn, mấy trăm người áo đen mặc trang phục gọn gàng đang nhanh chóng tới gần thôn.
Bọn họ đã mơ hồ có thể nghe được tiếng hô giết bên kia thôn.
“Mau, mault”
Người áo đen cầm đầu không ngừng thúc giục những người áo đen dưới trướng chạy tới mức mồ hôi đầm đìa.
Khi bọn họ sắp chui ra khỏi rừng cây, đột nhiên người áo đen cầm đầu nhìn về phía xa.
“Dừng!”
Sau khi hắn giơ tay ra dấu một cái, người áo đen “Soạt, toàn bộ ngồi xổm xuống. Người áo đen cầm đầu hướng về xa xa nhìn ngó, chỉ thấy trên đường nơi xa xuất hiện đại đội ky binh.
Những ky binh này mặc áo giáp Tả Ky quân, giơ cờ phướn Tả Ky quân, cũng lao về phía thôn.
Chỉ một lát sau, ky binh đã trực tiếp giao thủ với đám sơn tặc kia bên ngoài thôn. Ở dưới ky binh xung phong, đám sơn tặc đó một cái đối mặt đã bị giết tè ra quần, tản ra bỏ chạy.
Sau khi nhìn thấy những ky binh này là người Tả Ky quân, người áo đen cầm đầu này thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“RútI?
Bọn họ chưa tiếp tục tới gần thôn, ở dưới người áo đen cầm đầu tiếp đón, bọn họ nhanh chóng quay đầu, biến mất ở trong rừng.
Khi những người áo đen này nhanh chóng rời khỏi, Trương Vân Xuyên dẫn dắt hơn hai trăm thân vệ ky binh đã giết vào thôn. Trương Vân Xuyên đội nón mặc giáp, trong tay nắm chặt một cây mã đao sắc bén, cũng đang giục ngựa xung phong.
Vài tên sơn tặc chắn ở phía trước hắn trực tiếp bị chiến mã húc cho bay ngược ra ngoài.
Có một sơn tặc tuy tránh thoát chiến mã húc, nhưng trường đao của Trương Vân Xuyên lướt qua, nửa thân thể của tên sơn tặc kia đã bị cắt ra. “Phập!”
“Phập!”
Hơn hai trăm ky binh này là lệ thuộc trực tiếp Thân Vệ doanh của Trương Vân Xuyên, bọn họ trang bị hoàn mỹ, hầu như giống thành lũy hình người di động.
Binh khí của sơn tặc rơi ở trên người bọn họ, giáp trụ Liền chắn đi đại bộ phận Lực sát thương.
Ky binh của bọn họ xung phong, một cái đối mặt đã lao cho sơn tặc tan tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận