Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1979: Dứt khoát quyết đoán!

Chương 1979: Dứt khoát quyết đoán!Chương 1979: Dứt khoát quyết đoán!
Nhưng trên thực tế Phục Châu quân bại vong so với hắn đoán trước còn nhanh hơn.
Bọn họ ba đại quân đoàn triển khai tư thế, giờ còn Mâu thuẫn nội bộ Phục Châu quân tập trung bùng nổ, sau khi trải qua một đêm sống mái với nhau, hoàn toàn tan rã hết. Trương Vân Xuyên ở dưới đám người Lê Tử Quân, Khổng Thiệu Nghi, Điền Trung Kiệt vây quanh, lấy tư thái người thắng đặt chân doanh địa Lâm thời của Phục Châu quân. Nhìn các doanh trướng bị thiêu hủy, thi thể ngổn ngang ngã ở trên mặt đất, toàn bộ doanh địa đã là một mảng hỗn độn.
Nếu là ngày xưa, hắn nhất định sẽ trách trời thương dân một phen, cảm khái binh sĩ tầng dưới chót không dễ dàng.
Bọn họ cuốn vào trận chiến tranh này, cuối cùng vứt bỏ tính mạng, thật sự là không đáng.
Nhưng hắn mấy năm qua từng thấy quá nhiều chiến tranh, quá nhiều thương vong, đã chết lặng. Bất cứ người trách trời thương dân nào đều là dáng vẻ kệch cðm, tự mình lừa tình mà thôi.
Đối mặt dòng lũ thời đại, muốn giãy thoát vận mệnh trói buộc, chỉ có bản thân trở nên cường đại, mới có thể quyết định vận mệnh của mình.
Hắn nếu vẫn là gã cửu vạn lúc trước, ngay cả muội muội của mình cũng không bảo hộ được.
Nhưng bây giờ hắn đã trở thành Trấn Nam đại tướng quân của Đại Chu, uy chẩn một phương, bây giờ người khác muốn trêu chọc hắn, cũng phải cân nhắc một chút.
Khi Trương Vân Xuyên lấy tư thái người thắng tuần tra doanh địa Phục Châu quân bị chiếm lữnh, cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào.
“Lão tử không phục!”
“Có bản lãnh đường đường chính chính đánh một trận!” “Nhiều người ức hiếp ít người, tính là bản lãnh cái øì!” Đám người Trương Vân Xuyên dừng bước, chỉ thấy quân đoàn trưởng Đại Hùng dẫn người áp giải vài tên tướng lĩnh Phục Châu quân mặc khôi giáp đi tới.
Một tướng lĩnh trong đó mũ giáp đã không thấy, tóc tai bù xù, nhưng vẫn rất kiêu ngạo kêu gào.
Một lát sau, Đại Hùng dẫn mấy người này tới trước mặt Trương Vân Xuyên.
Đại Hùng ôm quyền nói: “Khởi bẩm đại tướng quân, chúng ta đánh bại bộ đội sở thuộc Phục Châu Uy Vũ quân đại tướng quân Dương Văn Hậu chạy tán loạn, đầu lĩnh đều ở nơi này.”
Trương Vân Xuyên nhìn lướt qua mấy tướng lĩnh này, mở miệng hỏi: “Vị nào là đại tướng quân Dương Văn Hậu?”
Đại Hùng có chút xấu hổ trả Lời: “Dương Văn Hậu ở lúc chạy trốn, bị tên của chúng ta bắn chết rồi, phía sau chính là thi thể của hắn.” Đại Hùng nói xong khoát tay, mấy binh sĩ nâng một người mặc khôi giáp đặt ở trước mặt Trương Vân Xuyên. Người này rõ ràng chính tà Phục Châu Uy Vũ quân đại tướng quân Dương Văn Hậu, chẳng qua hắn không còn uy phong đại tướng quân, đã biến thành một thi thể. “Trương Đại Lang, ngươi tên tiểu nhân vô sỉ không biết xấu hổ này!”
“Có bản lãnh đường đường chính chính đánh, giở âm mưu quỷ kế tính Là bản lãnh cái gì!”
“Xấu hổ cho ngươi còn là Trấn Nam đại tướng quân, ta nhổ vào!”
Trương Vân Xuyên nghe được tướng lĩnh bị trói gô còn đang mắng chửi, nhíu mày. Trương Vân Xuyên chỉ chỉ tướng lĩnh người đầy vết máu kia, hỏi Đại Hùng: “Người này là ai?”
Đại Hùng trả Lời: “Người này tên Đặng Lỗi, là tham tướng Phục Châu quân”
“Đại quân chúng ta bao vây bộ đội sở thuộc Dương Văn Hậu, binh mã khác đều tranh nhau chạy tứ tán, hắn Lại luôn bảo vệ ở bên cạnh Dương Văn Hậu, tử chiến không lùi, sát thương không ít huynh đệ của chúng ta, có một chút vũ dũng.”
“Đặng Lỗi, người này ta từng nghe.”
Trương Vân Xuyên mở miệng nói: “Hà Khuê chính là bị hắn đánh tan giết chết nhỉ?” “Đúng vậy.”
“Cũng rơi vào tình trạng như vậy rồi, còn không biết điều, lớn tiếng măng ta, quả nhiên là không biết sống chết.” Trương Vân Xuyên mở miệng nói: “Kéo xuống, chém đi” Đại Hùng ngẩn ra.
“Đại tướng quân, người này tuy tính tình nóng nảy chút, nhưng vẫn có chút vũ dũng” Đại Hùng cầu tình nói: “Không bằng tha cho hắn một mạng, để hắn cống hiến cho Tả Ky quân chúng ta.” Đặng Lỗi đối với đại tướng quân Dương Văn Hậu luôn không rời không bỏ, chém giết đến một khắc cuối cùng bởi vì kiệt sức mới bị bắt sống.
Đại Hùng đối với người có tình nghĩa bực này vẫn là rất coi trọng, cho nên lúc này mới chưa giết gã, hy vọng mời chào để bọn họ sử dụng.
Bây giờ thấy đại tướng quân một Lời không hợp liền muốn giết người, cho nên lúc này mới mở miệng cầu tình.
Đại Hùng đã mở miệng, Trương Vân Xuyên cũng không tiện trước mặt đám đông làm mất mặt hắn, tốt xấu gì hắn bây giờ là quân đoàn trưởng.
Trương Vân Xuyên quay đầu hỏi Đặng Lỗi: “Ta tha ngươi, ngươi có thể cống hiến cho ta không?”
“Ta nhổ vào!”
“Ngươi nằm mơ đi!”
“Chỉ cần ta còn có một hơi, ngươi cũng đừng nghĩ được ngủ ngon giấc!”
“Ta muốn giết ngươi báo thù cho đại tướng quân!”
Đặng Lỗi đối mặt Trương Vân Xuyên mời chào, dùng lời lễ hung ác đáp trả.
Trương Vân Xuyên mỉm cười, cũng không tức giận, hắn quay đầu nói với Đại Hùng: “Ta giao hắn cho ngươi, xử trí như thế nào, do ngươi quyết định”
Đại Hùng cũng vẻ mặt đầy xấu hổ, hắn lập tức rút ra trường đao bên hông, đi về phía Đặng Lỗi đang lớn tiếng măng chửi. “Thứ không biết điều!”
“Ta thấy không thể giữ ngươi!”
Đại Hùng bóp chặt cổ Đặng Lỗi, trường đao trực tiếp đâm vào, giết chết Đặng Lỗi ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận