Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2091: Hòa giải!

Chương 2091: Hòa giải!Chương 2091: Hòa giải!
Tô Ngọc Ninh sau khi nghe được động tĩnh, ngẩng đầu cùng Tô Ngang bốn mắt nhìn nhau, bát trà trong tay cũng 'bốp' rơi ở trên mặt đất. “Tiểu thư, ngài không sao chứt”
Nha hoàn Linh Nhi hầu hạ ở một bên thấy thể, bị dọa giật mình.
“Không sao.”
Tô Ngọc Ninh khoát tay với Linh Nhi, nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng”
Linh Nhi nhìn một lần Tô Ngang đứng ở cửa vẻ mặt đầy kinh ngạc, lúc này mới khom người lui ra ngoài.
Tô Ngang lúc này mới phản ứng lại.
Hắn vội cất bước đi về phía trước vài bước, cẩn thận đánh giá Tô Ngọc Ninh. “Ngọc Ninh, tà con sao?”
Tô Ngang dụi dụi mắt của mình, quả thực không dám tin, giếng như là nằm mơ. Lúc trước con gái mình bị sơn tặc trên Cửu Phong sơn bắt đi, sau đó Liên không có tin tức. Hắn ở sau khi cứu chuộc thất bại, vì tránh cho phương diện Lưu gia truy cứu việc này, trực tiếp tuyên bố nói con gái mình bị sơn tặc chặn giết rồi.
Nhưng trên thực tế hắn vẫn âm thầm hỏi thăm nhiều phương diện, hy vọng tìm về Tô Ngọc Ninh.
Chỉ Là Lúc ấy lượng Lớn lưu dân Quang Châu ùa vào Đông Nam Tiết đệ phủ, khắp nơi đều là sơn tặc giặc cỏ, tin tức không thông.
Sơn tặc trên Cửu Phong sơn tuy sau đó bị tiêu diệt, nhưng vẫn như cũ không có tin tức của Tô Ngọc Ninh. Điều này trở thành một khối tâm bệnh của hăn, thường xuyên nhớ tới liền cảm thấy thẹn với con gái mình.
Nếu không phải mình vì tìm được chỗ dựa mạnh mẽ, muốn gả con gái vào Lưu gia, con gái cũng sẽ không nửa đường bị bắt đi.
Nhưng mấy năm trôi qua, hắn hầu như đã từ bỏ tìm kiếm.
Nhưng lúc này, con gái mình thế mà xuất hiện nơi này. “Cha” Tô Ngọc Ninh cũng đứng lên, nhìn Tô Ngang đã già nua ởi rất nhiều, trong Lòng mềm nhũn, hô một tiếng cha. Trên thực tế Lúc trước nàng bị ép phải gả cho Lưu gia, nàng đối với người cha của mình muốn đu bám quyền quý này là tràn ngập hận ý. Bởi vì cha nàng không để ý ý kiến cá nhân của nàng, không để ý hạnh phúc cá nhân của nàng, trực tiếp dùng nàng đi thông gia, để đạt được quyền thế địa vị. Cho nên ở sau khi bị Trương Vân Xuyên bắt đi, nàng vì trả thù, thậm chí tùy hứng lừa lão cha mình một lần. Nhưng mấy năm nay trải qua nhiều chuyện như vậy, những hận ý này cũng từng bước tiêu tan.
Nàng biết mình vẫn là quá tùy hứng rồi.
Nàng cũng hiểu lão cha mình không dễ dàng, lão cha của mình tình cảnh gian nan.
Làm người chủ gia đình, chuyện phải cân nhắc quá nhiều rồi.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, nếu không có một chỗ dựa cùng bối cảnh mạnh mẽ, không chỉ không thể tiến thêm một bước, còn có khả năng bị mất vị trí.
Nhưng một khi mất đi quan chức, cũng liền mất đi vách chắn, vậy Tô gia bọn họ liền có khả năng rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Ở trong tranh đấu quyền lực phức tạp như vậy, một khi thất thế, đến lúc đó gia tộc chỉ sợ cũng khó bảo toàn. Cha mình dùng mình coi là thẻ cược đi đảm cưới, trên thực tế cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
Mình lúc ấy vì không tiếp nhận số mệnh, rất nhiều chuyện nghĩ quá mức đơn giản.
Giống như tình cảnh nàng bây giờ.
Nàng đã trở thành nữ nhân của Đại tướng quân, theo lý thuyết đã có thể hưởng phúc.
Nhưng trên thực tế xa không phải đơn giản như vậy.
Nàng nếu không đi cố gắng tranh thủ, vị trí của nàng rất nhanh sẽ bị người ta thay thế, nàng phải nghĩ tất cả biện pháp, ổn định địa vị của mình.
Nếu mình không tranh không cướp, vậy không chỉ có mình chịu khổ, về sau đứa nhỏ trong bụng mình cũng có khả năng mất mạng. Rất nhiều chuyện không phải mình có thể quyết định, thân ở vị trí này, có một số việc bất đắc dĩ, cũng phải đi làm.
“Ngọc Ninh, con còn sống, con thật sự còn sống!”
Tô Ngang sau khi nghe được một tiếng cha đó, đã có thể xác định, nữ tử quen thuộc trước mắt này, chính là con gái mình Tô Ngọc Ninh.
Hắn bước nhanh tiến lên, bắt lấy cánh tay Tô Ngọc Ninh, nước mắt đầm đìa. “Ngọc Ninh, mấy năm nay ta tìm con thật khổ mà”
“Ta cũng cho rằng con không còn trên đời nữa...” Nhìn cha nước mắt như mưa, nước mắt Tô Ngọc Ninh cũng không chịu cổ gắng mà rơi xuống.
Mình tùy hứng không hiểu chuyện, không chỉ tạo thành không ít tổn thất cho Tô gia, còn khiến cha mình thường xuyên nhớ mình, trong lòng nàng hổ thẹn.
“Cha, cha già rồi.” Tô Ngọc Ninh đưa tay lau nước mắt trên mặt Tô Ngang, nhìn trong mái tóc của hăn có sợi bạc, mũi cay cay.
Vô luận từng có hiểu lầm thế nào, bọn họ chung quy vân là người một nhà, vẫn là người thân như chân với tay. “Con một cô nương, mấy năm nay sống rất khổ nhỉ” “Con nói con sao không gửi cho trong nhà một phong thư, con không biết ta lo lãng cho con bao nhiêu.”
Tô Ngang nhìn con gái cũng nước mắt tuôn ra từng giọt lớn, trong lòng cũng vô cùng áy náy.
“Cha chưa bảo vệ tốt con, cha xin Lỗi con”
“Lúc trước ta không nên cưỡng ép gả con cho Lưu gia...”
Tô Ngọc Ninh lau lau nước mặt, an ủi Tô Ngang nói: “Cha, chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc lại, để nó trôi qua đi.”
Hai cha con ở trong phòng khách ôm nhau khóc một hổi, toàn bộ hiểu lầm đều tan thành mây khói.
“Con đây là có thai rồi sao?” Tô Ngang nhìn cái bụng nhô lên của Tô Ngọc Ninh, tò mò hỏi: “Đây là con của ai thế?” Tô Ngọc Ninh vuốt ve bụng mình, hạnh phúc nói: “Đây là của Trấn Nam Đại tướng quân, Đại Lang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận