Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2147: Trở về! (2)

Chương 2147: Trở về! (2)Chương 2147: Trở về! (2)
Đổng Lương Thần tuy từng là một viên chiến tướng quan trọng dưới trướng Trương Vân Xuyên, nhưng hồm nay sớm đã cảnh còn người mất. Hắn đối với bên này là không quen thuộc chút nào cả.
Có Lý Đại Bảo vị Đô úy vệ đội Đại tướng quân phủ dễ thân dễ gần này chủ động đáp lời giới thiệu tình huống, khiến Đổng Lương Thần cũng tràn ngập hảo cảm đối với Lý Đại Bảo.
Từ sau khi Trương Vân Xuyên thăng nhiệm phó tướng, Đổng Lương Thần không thuộc về Trương Vân Xuyên quản nữa. Hắn ở lại phủ Lâm Xuyên điều về Lê Tử Quân thống soái, Trương Vân Xuyên thì dẫn thủ hạ đi Trần Châu. Trương Vân Xuyên đi một lần này, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ phó tướng thăng nhiệm Trần Châu Trấn thủ sứ, lại đến Đô đốc Tả Ky quân, Đại đô đốc Tả Ky quân, Phòng ngự phó sứ, Phòng ngự sứ, lại tới bây giờ Trấn Nam Đại tướng quân.
Nhưng Tuần Phòng quân chỗ Đổng Lương Thần hắn hôm nay càng bị giải tán rồi. Hắn tướng lĩnh Tuần Phòng quân ngày xưa này, đã trở thành người không nhà để về.
Nếu không phải Đại tướng quân nhớ hắn, hắn làm tù binh, nhắm chừng đã là ở trong đại lao âm u ẩm ướt nơi nào đó.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đến Trấn Nam Đại tướng quân phủ trang trọng nghiêm túc.
Ở cửa Đại tướng quân phủ, chỉ thấy mấy gã sai vặt áo xanh đang ở dưới một quản sự chỉ huy, bận rộn treo đèn lổng lớn màu đỏ cùng treo lụa đỏ.
“Lý huynh đệ, bọn họ đây là đang làm cái gì?”
Đổng Lương Thần nhìn không ít người đang trang trí Đại tướng quân phủ, lập tức lộ ra vẻ mặt tò mò.
Lý Đại Bảo nhìn một lượt lụa đỏ cờ màu treo lên kia, cười giải thích: “Đổng đại nhân, đây là đang làm chuẩn bị cho Đại tướng quân thành thân đó.”
“Đổng đại nhân ngươi tới vừa Lúc, Đại tướng quân nửa tháng nữa sẽ thành thân, đến lúc đó còn có thể xin uống một chén rượu mừng.” Đổng Lương Thần nghĩ đến Đại tướng quân chuẩn bị thành hôn, mình lại vẫn cô độc, trong lòng cũng cảm khái không thôi.
Xem ra mình sau khi dàn xếp tốt rồi, cũng phải tìm bà mỗi, tìm giúp mình một hôn sự.
Bất hiếu có ba điều, không người nối dõi là lớn nhất. Mình cũng trưởng thành rồi, nên lập gia đình rồi.
“Đổng đại nhân, mời!”
Lý Đại Bảo sau khi xoay người xuống ngựa, mời Đổng Lương Thần vào phủ.
Đổng Lương Thần đi theo Lý Đại Bảo tiến vào Đại tướng quân phủ được trang trí tràn đầy không khí vui mừng, cũng gặp được không ít quan viên cùng tướng lĩnh cao cấp xa lạ.
Lý Đại Bảo lần Lượt chào hỏi hành tễ với bọn họ.
Những người này đều tò mò đánh giá Đổng Lương Thần £gương mặt xa lạ này, trong lòng nghi hoặc.
Thế lực Trương Vân Xuyên mỡ rộng rất nhanh, tuy Đổng Lương Thần tách ra Lúc này mới một hai năm thời gian mà thôi.
Nhưng rất nhiều cao tầng, trên thực tế đã không biết Đổng Lương Thần vị tướng lĩnh rất có thâm niên này. “Đổng huynh đệ!”
Lý Đại Bảo vừa dẫn Đổng Lương Thần đi đến trong sân, Trương Vân Xuyên đang ở dưới dàn nho hưởng bóng mát liền đứng dậy vẫy tay đối với hắn.
Đổng Lương Thần nhìn Đại tướng quân vẫn oai hùng trẻ tuổi, chợt cảm thấy thân thiết. Mình từ khi vào thành đến bây giờ, một gương mặt quen thuộc cũng chưa thấy được, điều này làm hắn có cảm giác xa lạ xa cách.
Bây giờ rốt cuộc thấy được người quen thuộc.
Đổng Lương Thần bước qua. “Đổng Lương Thần, bái kiến Đại tướng quân!”
“Chúc Đại tướng quân vạn an!”
Đổng Lương Thần quỳ một gối xuống đất, hướng Trương Vân Xuyên hành đại lê. Trương Vân Xuyên cười ha ha đi đến trước mặt, bắt lấy cánh tay Đổng Lương Thần nâng hăn lên.
“Ài, huynh đệ nhà mình, chúng ta lúc riêng tư không cần gò bó như vậy.”
Trương Vân Xuyên đánh giá cao thấp Đổng Lương Thần một phen.
Nhìn chiến tướng trẻ tuổi đắc lực kia dưới trướng mình ngày xưa, thiếu vài phần non nớt, thêm vài phần tang thương, thêm vài phần trầm ổn.
“Đi, ngồi xuống nói chuyện.” Trương Vân Xuyên kéo Đổng Lương Thần tiến vào ghế đá dưới dàn nho, ngồi xuống. “Dọc đường có thông thuận hay không?”
Sau khi ngồi xuống, Trương Vân Xuyên tự mình rót cho Đổng Lương Thần một chén trà.
Đổng Lương Thần trả lời: “Rất nhiều nơi có sơn tặc chiếm cứ, cho nên đi đường vòng không ít, tổng thể mà nói, coi như thuận lợi.” “Thuận lợi thì tốt” Trương Vân Xuyên phất tay nói: “Đám sơn tặc kia cũng không kiêu ngạo được mấy ngày, bây giờ đại quân của ta đóng giữ các nơi đang nắm chặt thời gian càn quét, nhắm chừng đến cuối năm, có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn hắn”
“Ngươi so với trước kia càng gầy hơn rồi.”
Trương Vân Xuyên thân thiết hỏi: “Ngươi ở Phục Châu bên kia chịu không ít đau khổ nhỉ?”
Nghĩ đến mình bị Phục Châu quân bắt làm tù binh, liền cảm thấy không mặt mũi nào đối diện Đại tướng quân.
“Trở thành tù binh của Phục Châu quân, ta thật sự là xấu hổ không chịu nổi, ta thực có lỗi với Đại tướng quân tín nhiệm cùng bồi dưỡng.”
“Cái này có gì đâu.”
Trương Vân Xuyên khoát tay nói: “Ngươi bị bắt, đó là việc có nguyên nhân của nó mà” “Tử chiến kiệt sức bị bắt, cũng không phải ngươi chủ động buông binh khí, đây là hai chuyện khác nhau.” “Trương Vân Xuyên ta lại không phải người chăng phân biệt được đúng sai.” Trương Vân Xuyên trấn an Đổng Lương Thần, nói: “Huống hổ nếu không phải ngươi dẫn thủ hạ cản phía sau, Lê đại nhân bọn họ sợ là đều không về được.”
“Ta cảm thấy ngươi không những không có tội, ngược Lại là có công”
Bạn cần đăng nhập để bình luận